Việt Nam cái ǵ cũng có!

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

trích lại tù website http://www.tintucvietnam.com/Nhip-Song-Tre/2004/4/42970.ttvn

"Cave đực"

Tôi khỏe mạnh “mẫu mă” đẹp, tôi muốn kiếm tiền... người có nhu cầu t́m đến tôi th́ tôi phục vụ. Tại sao phụ nữ làm cái nghề này được c̣n đàn ông lại không? Chị hỏi tôi có xấu hổ không? Tôi thấy chẳng có ǵ là xấu hổ! Cũng là mồ hôi nước mắt cả đấy thôi...”

Không ồn ào, không quá công khai và nhan nhản ra đấy như đám chị em làm cái nghề “buôn hương bán phấn”, mọi hoạt động của cánh đàn ông “bán vốn tự có” của ḿnh có vẻ như c̣n ở trong ṿng bí ẩn, ít nhưng lại quy củ hơn. “Cave đực”, ấy là cụm từ thường dùng để gọi chung cho những gă trai này.

Quán cà phê G. ở G. V thường có khách vào quăng 3 – 4 giờ chiều trở đi. Nếu “lườm” vào, sẽ thấy những anh chàng “cao, to, đẹp trai” ngồi đọc báo, thỉnh thoảng lại “nhóng” ra cửa. Ăn mặc bảnh bao, đi xe đạp hút thuốc đắt tiền và đồ uống th́ ôi thôi, toàn những thứ mà sách y học thưởng thức đều cho rằng “ông uống bà khen hay”. Họ không phải là những người đến uống cà phê b́nh thường. Họ đang đợi khách.

D. đồng ư cho tôi theo anh ta với điều kiện “không chụp ảnh, không máy ghi âm, không quá quan tâm đến bọn...”. Nói chung là phải biết nói “không” trước tất cả. Mọi lời nói hành động phải được kiểm soát. Tránh t́nh trạng “nhất thời hưng phấn” giở thói quen nghề nghiệp ở chốn này. Tôi đồng ư. Thế là OK!

Khách là một quư bà khoảng chừng gần... năm mươi, thân h́nh đẫy đà, quần là áo lượt. D nói nhỏ vào tai tôi: “Đấy! Loại thừa tiền thiếu t́nh. Chồng làm to, đi suốt nên rửng mỡ. Khách quen của thằng V...”. Chẳng nói câu nào, V gật đầu chào mọi người rồi leo lên con Dylan, kính đen, mũ đen phóng đi trước. Khách trèo lên taxi tà tà tiến theo sau. Họ gặp nhau ở khách sạn. Rồi là cái việc mà “ai cũng biết là việc ǵ đấy”.

Theo D vài ngày, tôi ngạc nhiên v́ sức “làm việc” của họ. Hầu như ngày nào cũng có khách. D đùa: “Cứ phải làm việc quần quật từ chiều đến sáng hôm sau. Nhiều hôm mệt nhưng khách gọi nên lại phải ra đường. Làm cái nghề này, không phụ thuộc vào thời gian mà phụ thuộc vào cảm hứng của khách!”.

D tâm sự: Nhiều lúc cũng nghĩ ngợi mông lung lắm nhưng trót “bám” vào rồi. Cái thói quen tiêu tiền kiểu “bán giời không văn tự” nó hại ḿnh. Làm sao biết mà để “đầu quân?”, “Lên mạng! thời đại công nghệ thông tin, đầy ra đấy. Nhưng chủ yếu là quen biết rồi dắt nhau đến thôi...”. “Cũng có má ḿ quản lư như chị em làm gái à?”. “Không! Chỉ mấy lần đầu thôi. Thường th́ hay trao đổi số điện thoại, khách cần sẽ alô và hẹn nhau ở đâu đấy! Khách hay chọn khách sạn hạng sang và kín đáo v́ sợ người quen nh́n thấy...”...

Hoạt động này không phô trương, ồn ào... nhưng ngày càng biến tướng và có chiều hướng gia tăng. Tuy nhiên, sẽ không thể dẹp bỏ dứt được tệ nạn này nếu như vẫn c̣n có những quư bà thiếu thốn t́nh cảm đi t́m cảm giác lạ, ngoài chồng ḿnh. Và c̣n phụ thuộc vào quan niệm cũng như sự nh́n nhận của chính “thân chủ” nữa!

Theo Cẩm Nang Mua Sắm

-- Nguoi Tranh Dau (nguoitranhdau@hotmail.com), April 09, 2004

Answers

Response to Việt Nam cĂ¡i gì cũng cĂ³!

Tat ca cac mon an choi tu My va Au chau Viet Nam deu co day du. May cai thu nay de 'phuc vu' cac vo can bo cong san map. Thi du la co can lon da hiep dam gai duoi vi thanh nien ( bao viet cong dang ) Nguoi binh thuong voi binh quan khoang 440 USD / 1 nam thi lam gi biet thu nay. Viet cong an choi huong lac ( tu tien hoi lo, an cuop ) tren xuong mau dong bao. Troi dat nao dung cho chung ? Ngay den toi cua cong san viet nam sap toi roi.

-- trbapi (trbapi@yahoo.de), April 10, 2004.

Moderation questions? read the FAQ