THƯ NGỎ THỨ HAI : GỬI QUÂN NHÂN QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN VIỆT-NAM

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

THƯ NGỎ THỨ HAI

GỬI QUÂN NHÂN QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN VIỆT-NAM

Hoàng-đạo Thế-Kiệt, Đặng cao Thăng Lê văn Thân, Nguyễn bảo Trị, Nguyễn xuân Vinh

=============================================================================================================================================================

Hơn một năm trước, vào tháng 11 năm 2000, chúng tôi, một nhóm cựu quân nhân Quân Lực Việt-Nam Cộng-ḥa đă viết một Thư Ngỏ gửi các bạn quân nhân và cựu quân nhân Quân đội Nhân dân Việt-Nam. Lá thư kêu gọi mọi người cùng suy tư về cái thảm trạng của dân tộc Việt-Nam trong suốt mấy chục năm qua, để cùng nhau t́m ra con đường tốt nhất để cứu dân dựng nước, con đường mà chắc chắn QĐNDVN sẽ đóng vai chủ yếu, nếu giữ đúng theo danh nghĩa của một "Quân đội Nhân dân", chỉ trung thành với ‘dân’ chứ không với bất cứ đảng nào, do đó sẽ hỗ trợ người dân chứ không đàn áp bắn giết họ, khi họ buộc ḷng phải đứng lên đ̣i hỏi tự do no ấm...

Đáng tiếc là sau khi lá thư được phổ biến chỉ thấy Bộ trưởng Quốc pḥng Phạm văn Trà và Tổng bí thư Lê khả Phiêu lên tiếng cảnh giác các quân nhân về mưu toan “phi chính trị hóa quân đội” của các thế lực thù nghịch.

Thực ra Thư Ngỏ chỉ nêu lên một vài sự thật lịch sử để mọi người cùng chiêm nghiệm, như : sự lợi dụng cuộc kháng chiến hào hùng chống thực dân giành Độc lập Tự do Hạnh phúc của nhân dân ta, để đưa nước ta vào con đường cộng sản chuyên chính; sự xuyên tạc rằng miền Nam bị Mỹ-Ngụy thống trị, để lùa quân vào chém giết anh em miền Nam, gây nên cuộc chiến tương tàn đẫm máu nhất trong lịch sử dân tộc; sự áp đặt lên cả nước một chế độ cai trị cực kỳ tàn độc, đến nỗi cựu Xứ Ủy Nam bộ Nguyễn-Trấn và cựu Trung tướng Trần-Độ, phải nói là c̣n tệ hơn cả dưới thời thực dân Pháp!

Hậu quả của chế độ độc tài chuyên chính đó là dân nghèo nước mạt. Sau hơn 25 năm độc lập thống nhất và được d́u dắt bởi một đảng và chính quyền vẫn tự coi là “đỉnh cao trí tuệ loài người” mà nước bị tụt hậu, dân bị bóp nghẹt, không được tự do ăn nói, tự do đi lại, tự do t́m việc làm... bằng dân Cam-bốt, chưa nói đến những nước như Thái lan, Đại hàn, Đài loan, Singapore...

Trước sự thực hiển nhiên đó, bao nhiêu người đă phải lên tiếng đ̣i hỏi tập đoàn lănh đạo đảng và nhà nước cộng sản phải thật sự đổi mới, để cho dân được hưởng những quyền tự do căn bản nhất của con người, như tự do bầu người đại diện vào quốc hội và chính phủ... Có đổi mới thật sự như thế dân mới mau giàu, nước mới mau mạnh.

Rất tiếc chính quyền cộng sản đă không chịu tích cực đổi mới, v́ sợ "diễn biến ḥa b́nh", sợ người dân khá hơn, biết rơ t́nh h́nh hơn, không c̣n che giấu được sự thực, th́ đảng sẽ mất quyền thống trị! V́ thế, không những đă không thực tâm đổi mới, họ c̣n ra tay đàn áp những người dám lên tiếng yêu cầu bài trừ tham nhũng, cho dân được tự do. Dù vậy rất nhiều tiếng nói bất khuất vẫn vang lên. Như Hà-sĩ-phu, Dương thu Hương, Phạm quế Dương…, Bùi minh Quốc, Trần Khuê, Lê chí Quang...và mới đây cựu Viện trưởng viện Mác xít Hoàng minh Chính đă phải nói đồng bào miền Nam phải bỏ nước ra đi chỉ v́ ḷng yêu nước và phản đối bọn bán nước.

Chính v́ chính sách hà khắc đó của cộng sản mà dân chúng nhiều nơi đă phải nổi lên chống lại đảng và nhà nước. Vụ chống đối lớn lao nhất, có hàng chục ngàn nông dân và cựu chiến sĩ tham dự, xẩy ra ngay tại tỉnh Thái b́nh cách đây vài năm, và mới nhất là vụ nổi dậy của đồng bào cao nguyên Trung phần hồi đầu năm 2001. Dĩ nhiên đấy mới chỉ là những dấu hiệu mở đầu. Những ai quan tâm đến t́nh h́nh đất nước đều thấy sớm muộn ǵ rồi nhân dân khắp nước cũng sẽ phải nổi lên lật đổ chế độ bất nhân tham nhũng cửa quyền này.

Tội lỗi của đảng cộng sản đối với quốc gia dân tộc trong suốt trên nửa thế kỷ qua đă quá lớn lao tàn hại nhưng vẫn chưa chấm dứt. Mới đây tập đoàn lănh đạo đảng và nhà nước cộng sản lại c̣n kư 2 hiệp ước biên giới, hiến trên 700 cây số vuông đất và dâng trên 10,000 cây số vuông biển cho Trung quốc. Điều này càng để lộ cho nhân dân thấy rơ bộ mặt bán dân hại nước ghê gớm đến chừng nào của họ. Cộng sản đă phản bội quốc gia dân tộc, đă bán rẻ xương máu tổ tiên, đă bôi nhọ lịch sử nước nhà, đă chà đạp lên niềm tự hào dân tộc, và trắng trợn nhất là đă khinh rẻ ngay chính những người đă và đang cầm súng bảo vệ sự toàn vẹn lănh thổ của quê hương. Rơ ràng cộng sản đă trở thành tội đồ của dân tộc: bán cả đất nước của Tổ quốc!

Dĩ nhiên tập đoàn lănh đạo đảng và nhà nước cộng sản không thể giấu măi được việc làm khuất tất đó nên đang phải ngụy biện để bào chữa. Nhưng dù quỷ quyệt đến đâu, dù nại bất cứ lư do ǵ, họ cũng không thể chạy tội được. Sự thật đă quá hiển nhiên, bởi v́:

- Họ đă giấu biệt không phổ biến toàn văn 2 bản hiệp ước, chỉ v́ các tài liệu đó chứa đựng những bằng chứng bán nước không thể chối căi được. Thậm chí các đảng viên cấp cao và cả các dân biểu quốc hội cũng rất nhiều người không biết!

- Ải Nam quan, mà bất cứ người Việt nào cũng biết là từ xưa vẫn thuộc Việt-Nam th́ nay không c̣n nữa. Chính thứ trưởng ngoại giao Lê công Phụng của Hà nội đă xác nhận điều này. Thế là ải địa đầu cực kỳ hiểm yếu của đất nước, nơi đă bao phen ngăn chặn giặc Tàu, nay đă được chính quyền cộng sản tặng cho nước anh em xă hội chủ nghĩa Trung quốc!

- Thác Bản-giốc ở Cao bằng xưa nay vẫn là của Việt-Nam, và gần đây vẫn là một thắng cảnh du lịch của ta, nay đă bị cắt cho Trung cộng. Chỉ cần dở một bản đồ cũ ra là đủ thấy ngay thác Bản-giốc trước vẫn nằm gọn trong lănh thổ Việt-Nam, không dính ǵ đến Tàu, nhưng nay th́ lănh đạo đảng và nhà nước cộng sản đă giao cho nước cộng sản anh em!

- So với bản hiệp ước Pháp-Hoa ngày 26 tháng 6 năm 1887, về sự phân chia lănh hải tại vịnh Bắc Việt (đă được chính Việt-cộng công nhận trong bản tuyên bố ngày 12 tháng 11 năm 1982 về chủ quyền lănh hải Việt-Nam) th́ nay đảng và nhà nước cộng sản đă hiến thêm cho Trung cộng 9%, tức khoảng trên 10,000 cây số vuông vùng đặc quyền kinh tế. Đó là chưa kể sự nhượng bộ năm 1958 của Phạm văn Đồng, gửi văn thư công nhận lănh hải của Trung cộng, mặc nhiên công nhận chủ quyền của Trung cộng trong vùng quần đảo Hoàng sa và Trường sa, vốn từ xưa vẫn thuộc Việt-Nam và lúc đó đang do Quân Lực VNCH trấn đóng.

Trước việc làm cực kỳ hèn hạ và vô liêm sỉ đó của tập đoàn lănh đạo đảng và nhà nước cộng sản, chắc chắn người Việt-Nam không ai không đau ḷng, căm phẫn. Là Quân đội Nhân dân, đă từng xả thân đem thắng lợi cho chính quyền cộng sản từ bao lâu nay, chúng tôi tin chắc các bạn phải cảm thấy đau buồn nhục nhă hơn ai hết. Thua giặc mất nước đă đau đớn. Bị lănh đạo phản bội, v́ quyền lợi riêng tư mà cắt đất của Tổ quốc đem dâng cho ngoại bang c̣n đau đớn đến đâu.

Chúng tôi nghĩ tất cả mọi người chúng ta, không ai có quyền im lặng. Bởi v́ im lặng là đồng ư, là đồng lơa với cộng sản. Im lặng sẽ mắc trọng tội với Tổ quốc và Dân tộc. Chính v́ vậy người Việt hải ngoại khắp nơi đă cực lực lên án chính quyền cộng sản. Trong nước cũng đă có nhiều nhà trí thức, nhiều đảng viên cao cấp, cùng nhiều cựu quân nhân các cấp, lên tiếng đ̣i lănh đạo đảng và nhà nước phải công khai hóa hai hiệp ước, quốc hội phải hủy bỏ các hiệp ước đó, và phải để cho đồng bào toàn quốc tự do quyết định về hai hiệp ước đó.

Riêng đối với các bạn quân nhân, chúng tôi biết ngoại trừ một số chỉ huy cao cấp, hầu hết anh em đều bị bịt mắt che tai, không cho nh́n thấy sự thật, mà chỉ được học tập những điều ngụy biện dối trá, và hơn nữa c̣n bị theo dơi ḱm kẹp. Nhưng là những người cầm súng bảo vệ quê hương, các bạn có quyền và có khả năng yêu cầu đảng và nhà nước cho biết tại sao không phổ biến nguyên văn các hiệp ước đă kư? Và nếu quả thật là có lư do chính đáng để hiến ải Nam-quan, thác Bản giốc...và hơn 10,000 cây số vuông biển cho Tàu, th́ tại sao không đem ra tŕnh bày công khai trước đồng bào toàn quốc?

Phải chăng tập đoàn lănh đạo đảng và nhà nước cộng sản biết rất rơ rằng không bao giờ Quân Dân Việt-Nam chấp thuận một việc làm phản bội, đê hèn như thế nên đă lén lút làm?

- Nếu họ bảo trên thực tế Tàu đă chiếm những vùng đất đó rồi nên phải nhường cho chúng, th́ phải hỏi tại sao, và ai đă để cho Tàu chiếm những vùng đất và biển ấy? Tội để mất đất mất biển đó là của ai nếu không phải là của chính đảng và nhà nước cộng sản?

- Riêng về ải Nam quan và thác Bản-giốc th́ cho đến khi kư hiệp ước và trồng cột mốc mới vẫn chưa hề bị chiếm, như tất cả mọi người đều biết. Vậy tại sao lại phải đem cống hiến cho Tàu cái địa danh oai hùng nhất đó của Tổ quốc?

- Hơn nữa, dù giặc có chiếm chỗ nào rồi th́ một chính quyền thật sự yêu nước cũng không bao giờ chịu hợp thức hóa, như Nga chiếm quần đảo Kouriles của Nhật từ cuối đệ nhị thế chiến mà nay Nhật vẫn đ̣i, và v́ thế hai nước vẫn chưa kư ḥa ước chấm dứt t́nh trạng chiến tranh.

- C̣n nếu bảo v́ sự ḥa hiếu giữa hai nước nên phải nhượng bộ th́ lại càng không được. Ḥa hiếu th́ phải có cả hai bên. Tương nhượng cũng phải có cả hai bên. Tại sao lại chỉ có một bên bị mất, và lại mất một nơi đă lừng danh trong lịch sử, từng là niềm kiêu hănh của cả dân tộc, đồng thời lại là vị trí chiến lược, sống c̣n của đất nước?

- Sau nữa, nếu nói phải nhượïng cho Tàu để nhờ Tàu chống Mỹ th́ lại càng khó tin Đảng vẫn khoe đă đánh cho Mỹ cút rồi, Mỹ đâu c̣n ở đó? Họa chăng chỉ c̣n Tàu, là kẻ thù truyền kiếp vẫn lăm le xâm lấn nước ta!

V́ vậy hầu như ai cũng tin rằng tập đoàn lănh đạo đảng và nhà nước cộng sản hiến đất dâng biển cho Tàu hoàn toàn chỉ v́ quyền lợi riêng của họ. Từ lâu, do những sai lầm căn bản, chính quyền cộng sản vẫn ở trong cái thế tiến thoái lưỡng nan. Không đổi mới th́ bị cô lập, chết đói, mà đổi mới thật sự th́ khi dân khá lên cũng sẽ mất quyền và đảng sẽ tan. V́ thế, sau khi kư hiệp ước thương mại với Mỹ, đảng và nhà nước lo sợ “diễn biến ḥa b́nh”, phải bám víu vào Trung cộng để giữ vững ngôi vị. Đây là thế chẳng đặng đừng. Trong hai con đường: mất quyền hay hiến đất dâng biển, tập đoàn lănh đạo đảng và nhà nước cộng sản đă chọn con đường bán đất bán nước.

Nhưng làm thế tập đoàn lănh đạo đảng và nhà nước cộng sản cũng lại đặt nhân dân Việt-Nam, nhất là Quân Đội Nhân Dân Việt-Nam, trước một sự lựa chọn sống c̣n: chấp nhận hay không chấp nhận cho chính quyền cộng sản hiến đất dâng biển cho Trung cộng -với những hậu quả khôn lường của nó?

Câu trả lời thiết tưởng đă quá rơ ràng. Và những người phải trả lời trước tiên hẳn không ai khác hơn là các quân nhân Quân đội Nhân Dân Việt-Nam -những người có trách nhiệm bảo vệ sự toàn vẹn lănh thổ của Tổ-Quốc. Chúng tôi tin rằng toàn dân đang chờ đợi tiếng nói của QĐND và sẵn sàng hỗ trợ cho sự nghiệp bảo vệ quê hương, cứu dân, dựng nước này.

Hải ngoại mùa Xuân năm Nhâm Ngọ



-- (Viet_Nam@Quê-Hương.govt), September 17, 2004

Answers

Response to THƯ NGỎ THỨ HAI : GỬI QUĂ‚N NHĂ‚N QUĂ‚N ĐỘI NHĂ‚N DĂ‚N VIỆT-NAM

Hai dan hai nuoc vay du roi! Ve Viet Nam song di cha, de sang con mat ra! Ai noi Viet Nam dang o trong tham canh! Toi chi muon noi: Hoa Ky da mang thien duong den Iraq????????????????????

-- Nhan Dan Tu Ve VNCH (nhandantuve@VNCH.com), September 17, 2004.

Response to THƯ NGỎ THỨ HAI : GỬI QUĂ‚N NHĂ‚N QUĂ‚N ĐỘI NHĂ‚N DĂ‚N VIỆT-NAM

Đừng xúi dại ,về CHXHCN để cho bọn hải quan bóc lột ,mang Sida ,ăn uống thiếu vệ sinh ,công an ,du đảng muốn đánh ai th́ đánh .Chỉ có bọn Việt Kiều ngu xuẩn mới về c̣n như người Việt hải ngoại chỉ về khi không c̣n một thằng VC .

-- thich du thu (toollovers@comcast.net), September 17, 2004.

Response to THƯ NGỎ THỨ HAI : GỬI QUĂ‚N NHĂ‚N QUĂ‚N ĐỘI NHĂ‚N DĂ‚N VIỆT-NAM

“QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN” Đă Hy Sinh V́ Ai?

Cựu Tù

“Quân Đội Nhân Dân”, một lực lượng vũ trang của chế độ độc tài đảng trị của cái gọi là “Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam” ngày nay, là những người đă hy sinh v́ ai trong cuộc chiến dai dẳng từ 1959 đến 1975. Ngày nay, v́ ai họ phải tiếp tục hy sinh vô lối?

Ai cũng biết trong chiến tranh lạnh, Việt Nam đă bị chia thành hai miền Nam Bắc. Miền Bắc “xă hội chủ nghĩa” nằm về phe cộng, và miền Nam quốc gia nằm về phía thế giới tự do. Trong cuộc tranh chấp này, người dân Việt Nam hai miền đều bị hy sinh. Khổ nhất là người dân Việt Nam phải vướng trong cảnh chiến tranh huynh đệ tương tàn. Về phía quốc gia của miền Nam, cuộc chiến ḥan ṭan là để tự vệ khỏi sự xâm lược của miền Bắc. “Quân Đội Nhân Dân” của miền Bắc xâm nhập miền Nam chiến đấu theo sự lừa phĩnh của đảng cộng sản Việt Nam, lợi dụng ḷng yêu nước của nhân dân, đă gây ra biết bao nhiêu thiệt hại về sinh mạng. “Sinh Bắc tử Nam” đă là sự thật phũ phàng đối với những ai đă từng gia nhập cái gọi là “Quân Đội Nhân Dân”. Họ bắt buộc phải chiến đấu. Họ đă chiến đấu theo lệnh của đảng. Họ đă hy sinh rất nhiều, hơn cả triệu người. Họ đă để lại sau lưng họ cha mẹ già, vợ trẻ con thơ. Thậm chí, họ đă chiến đấu đến tầng lớp chưa thành niên v́ động viên chỉ mới 16 tuổi. Nếu Mỹ đă cương quyết ủng hộ miền Nam tự do được thêm vài năm nữa th́ nguồn nhân lực chiến đấu được của miền Bắc sẽ khô cạn. Chỉ c̣n ông già bà lăo ở nhà lo ruộng vườn, ăn độn khoai sắn, rách rưới tả tơi trong cảnh bần hàn. Miền Nam đă buông súng để chấm dứt cuộc chiến ng̣ai ư muốn của ḿnh. Miền Bắc hoan hô chiến thắng. Đảng cộng sản Việt Nam dành công, cho là nhờ sự lănh đạo sáng suốt của đảng mới đem lại vinh quang. “Quân Đội Nhân Dân” đi dần vào bóng tối... Khi về địa phương sinh sống - nếu c̣n cái mạng để về- th́ tại địa phương, họ chỉ là anh bộ đội, phải nhất nhất nghe lệnh của đảng viên cộng sản đang lănh đạo trong thôn ấp, phố phường. Người lính đă từng xă thân trên trận mạc chỉ c̣n là một người dân vô sản, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, một khi đă “phục viên”. Nếu có ra vẻ anh hùng, không chịu sự chi phối của đảng ở địa phương th́ ngồi tù là cái chắc. Chỉ có những đảng viên mới vào các ghế chức sắc của chánh quyền, của công an, để hưởng phước thời b́nh. C̣n lại đều đành cam chịu cảnh bần cùng sẵn có của cái gọi là “nhân dân Việt Nam anh hùng”. Rồi chiến tranh Cambuchia, rồi chiến tranh với Trung Quốc vào năm 1979, người bộ đội lại phải lên đường để tiếp tục hy sinh. Họ sinh ra là để hy sinh cho đảng sống, cho đảng giàu. Họ là những tôi tớ bất đắc dĩ của đảng. Trước kia, họ đă ra tay giết đồng bào Việt Nam miền Nam để cho đảng lớn tiếng lập công. Sau đó, họ lại hy sinh cho đảng bành trướng thế lực sang Cambuchia, v́ theo đảng, “môi hở răng lạnh”. Trung Quốc đang xây dựng đầu cầu ở Cambuchia nên nào có thể làm ngơ để cho Việt Nam phỏng tay trên. Và v́ thế, Trung Quốc đă cho Việt Nam một bài học, và những ai trong bộ đội lại phải một lần nữa hy sinh cho đảng.

Nói tóm lại, từ trước tới giờ, bộ đội chỉ là con vật hy sinh cho đảng được càng ngày càng vẻ vang và sung túc. Sau khi hạ màn, bộ đội trở về lối sống chân lấm tay bùn, không được hé miệng dù không hài ḷng. Dù không hài ḷng cho chính ḿnh, hay cho nhân dân, bộ đội không có quyền lên tiếng. Tướng Trần Độ là một trường hợp điển h́nh.

Đó là nói đến những người trong “Quân Đội Nhân Dân” của miền Bắc trước kia. C̣n những người đă nằm trong tổ chức “kháng chiến”, “nổi dậy” ở miền Nam để làm nồng cốt chiến tranh du kích, tiên phong dẫn dắt bộ đội chính quy miền Bắc xâm lược miền Nam, họ c̣n bị khai trừ tàn nhẫn hơn nữa. Họ là những người mà theo chế độ cộng sản phải được gửi đi “học tập cải tạo” trước cả “ngụy quân, ngụy quyền”. “Câu Lạc Bộ Kháng Chiến” với Đại Tá Trần Bạch Đằng vừa lên tiếng th́ đă bị tiêu trừ trong trứng nước. Chỉ v́, theo đảng, họ chẳng có công ǵ cả. Họ không thể đ̣i hỏi có một chỗ đứng trong chính quyền. Tất cả đều do trung ương sắp xếp. Tất cả phải do cán bộ miền Bắc chuyển vào miền Nam để cai trị miền Nam, coi như đó là đặc quyền đặc lợi của kẻ chiến thắng. Những người ở miền Nam “nổi dậy” chống VNCH và làm đầu cầu cho cuộc xâm lược đều phải bị khai trừ v́ họ làm trở ngại cho sự thống nhất thống trị của đảng trên khắp đất nước. Sự hy sinh lớn nhất của họ trong kỳ Tết Mậu Thân đúng là trường hợp “mượn dao giết người” của cộng sản. Đảng cộng sản nghĩ rằng sau trận đó, họ có thể chiến thắng và không c̣n cần đến “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam” nữa. Tất cả những tiếng ác do cộng sản chủ trương đều quy trách cho “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam”. Vinh quang chiến thắng sau cùng chỉ của riêng của đảng cộng sản Việt Nam.

Trong thời b́nh, “Quân Đội Nhân Dân” vẫn được duy tŕ -v́ chẳng lẽ trong một nước lại không có quân đội- nhưng ngân sách dành cho quân đội đó lên đến 2.5% ngân sách cả nước. Con số đó không phải lớn trong các nước khác, nếu tính đủ thứ chi phí về quân dụng, về vũ khí đạn dược, xăng dầu, về doanh trại và ăn mặc, lương bổng. Nhưng ở Việt Nam, cái ở, cái ăn, cái mặc đều phải tự túc như hồi nào tới giờ tù cũng phải tự túc cái ăn cái mặc, c̣n dư ra đóng góp nuôi cai tù nữa. Lương bổng th́ bằng tiền túi xài trong một kỳ về phép thăm gia đ́nh, c̣n gia đ́nh cũng chẳng liếm láp được ǵ. Một quân đội rẽ tiền! Nhưng sở dĩ phải “bắt lính” v́ có nhu cầu của đảng. Một khi xă hội có vẻ không yên, đảng lo chống đối, đảng bèn “hốt” những thành phần chống đối ở địa phương bắt họ làm “nghĩa vụ quân sự”, nghĩa là đ̣an ngũ hóa họ, nghiêm trị họ theo “luật nhà binh”, hay “luật thời chiến”, không tuân bắn bỏ, không cần phải ṭa án, không cần phải nhốt tù, không cần phải phí công. Bộ đội là phải xa nhà, ở nhà cha mẹ vợ con phải cố sống dù phải mất một tay lao động chính dâng cho đảng.

Nhiều đại công tác đang chờ bộ đội, những người trai đang sức lớn và nhiều máu nóng anh hùng. Đường cao tốc Trường Sơn, nơi đó đă từng vang danh “Đường Ṃn Hồ Chí Minh”, đó là nơi sẽ c̣n chôn biết bao nhiêu thanh niên thanh nữ lên đường hiến thân cho đảng để xây dựng cơ sở bành trướng sau này cho giặc Tàu tiến chiếm xuống vùng Đông Nam Á. “Nghĩa vụ quân sự” hay “nghĩa vụ lao động”chỉ là bắt dân làm xâu như hồi thời kỳ đô hộ giặc Tàu bắt ta lên rừng xuống biển để nạp cho chúng ngà voi hay trai ngọc. “Nghĩa vụ quân sự” để cầm súng dẹp tan những nơi có đồng bào đứng lên đ̣i quyền sống, đ̣i tự do tín ngưỡng, đ̣i đất đai mà chính quyền cưỡng lấy để đổi ngọai tệ...

Bộ đội ra đi, đi xa biền biệt, không tin tức về gia đ́nh. Bộ đội đi xa, đi vào chốn rừng thiêng nước độc, nói là để ǵn giữ biên cương, nhưng biên cương chưa giữ đă mất về tay Trung Cộng v́ chính đảng đă nhỡ dâng hiến để đổi lấy giàu sang phú quí, mua vui hưởng lạc mà đảng đang cần. “Chẳng những bộ đội chẳng cần hy sinh trên biên giới cũng lùi biên giới về phía ta một vài cây số, thế chẳng tốt hơn phải hy sinh mà vẫn phải mất đất.” Đó là lập luận của đảng cộng sản Việt Nam. Nói khác đi, “đất nước ta nghèo, dân ta ít, làm sao có thể đương đầu với một nước lân bang to lớn gắp bao nhiêu lần. Muốn chống lại, thật là nan giải.” Đó là điều đảng nghĩ. Vậy th́, xin hỏi đảng, “Quân Đội Nhân Dân” có nhiệm vụ ǵ? Nếu không phải là “chống ngọai xâm”. Trước kia, đảng đă hô hào rằng đă đánh thắng ba đế quốc lớn nhất là Pháp, Nhật và Mỹ. Chắc nghĩ rằng nay, “đế quốc Tàu chưa đủ lớn nên chúng ta tha. Có lấn tí đất, chúng ta nhường cho đẹp ḷng nhau, mà nhân dân khỏi hao tài tốn của.” Đảng nghĩ lúc nào cũng đúng cả. Đảng bảo “đừng đánh” th́ thôi vậy. Chắc đảng có dụng ư khác. Trước kia, khi Trung Cộng đánh chiếm quần đảo Ḥang Sa, Hải Quân Việt Nam Cộng Ḥa đưa chiến hạm ra nghênh chiến, dù biết tương quan lực lượng rất bất lợi cho VNCH. Khi đó, Bắc Việt chỉ im hơi lặng tiếng. Vậy th́ danh nghĩa chống ngọai xâm của “Quân Đội Nhân Dân” phải được xét lại.

Ngày nay, “Quân Đội Nhân Dân” c̣n có quyền làm “kinh tế”, đúng ra là được phép làm tiền, chứ việc “kinh bang tế thế” làm ǵ họ có khả năng. Nhân dân làm ăn. Nhân dân bỏ tài sức ra để cố vươn lên từ vũng bùn của “xă hội chủ nghĩa” với bao nhiêu ràng buộc, áp bức từ mọi phía của bạo quyền sở tại, nay c̣n thêm một đối tượng cạnh tranh là “Quân Đội Nhân Dân”. Làm ăn mà phải cạnh tranh với những người có súng trong tay th́ không thể gọi là công bằng được. “Quân Đội Nhân Dân” tự nhiên v́ sự làm ăn không thể bị lỗ lă nên sẽ đối mặt thẳng với nhân dân, tự nhiên đối đầu với nhân dân, tự nhiên phải đánh thắng nhân dân, quên rằng “Quân Đội Nhân Dân” đă từ dân mà ra. Thật là chuyện hồ đồ. Phải chăng đó là điều đảng muốn. Phải có thế, đảng mới đứng ra làm trọng tài, v́ đảng là thành phần « lănh đạo tối cao » của cái đất nước gọi là « Cộng Ḥa Xă Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ».

Tóm lại, « Quân Đội Nhân Dân » trước kia chưa từng chống ngọai xâm mà chỉ v́ đảng cộng sản lừa bịp nên đă vào Nam giết hại nhân dân miền Nam Việt Nam tự do. Ngày nay, « Quân Đội Nhân Dân » chỉ c̣n là những người vào rừng sâu nước độc rời xa thị thành, v́ đảng sợ quân đội bất măn nổi dậy, coi như đó là biện pháp kỷ luật áp dụng cho bộ đội. « Quân Đội Nhân Dân » chẳng khi nào có khả năng chống ngọai xâm trong lúc Trung Cộng đánh nước ta, v́ đảng đă cho là không c̣n cần chống ngọai xâm như nước Tàu lân bang nữa mà chỉ cần dâng hiến đất và biển cho chúng. Trái lại, « Quân Đội Nhân Dân » chỉ có khả năng chỉa súng vào nhân dân để tranh dành quyền lợi, đồng thời nối dài quyền lực của đảng để đàn áp nhân dân vô tội. Những ai trong hàng ngũ của « Quân Đội Nhân Dân » c̣n chút lương tri nên xác nhận lại vai tṛ chính đáng của ḿnh đối với nhân dân và tổ quốc mến yêu

-- (Viet_Nam@Quê-Hương.govt), September 17, 2004.


Moderation questions? read the FAQ