Anh Hy Trần nên Encode lai Fonts tiếng Việt.....

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

Thấy anh bỏ công ra post bài rất nhiều trên forum này nhưng không ai có thể đọc được như thế sẽ uổng phí công lao cũa anh.

Anh nên bấm vào đây .....

Notes: Click here to learn how to use vietnamese font in this forum (Cách Danh Tiếng Việt)

-- Kẻ Sĩ Bắc Hà (ke_si_bac_ha@yahoo.com), September 17, 2004

Answers

Response to Anh Hy Trần nĂªn Encode lai Fonts tiếng Việt.....

Thật ra th́ ảnh chỉ cần cái tool convert phông chữ như của VPS là xong rồi.

-- Nguoi Tranh Dau (nguoitranhdau@hotmail.com), September 17, 2004.

Response to Anh Hy Trần nĂªn Encode lai Fonts tiếng Việt.....

***

Theo tôi biết, Hytran tức là Kimnguyen ngày xưa của SCV rất gạo cội, các bài News post vào SCV làm lũ BƯNG BÔ khóc thét , tuy nhiên, sau này dường như Hytran bán "IP" SIGNATURE cho 1 tay đàn bà có Nick là Maylangthang làm ở Purdue Univ bên Indiana , nàng nhơng nhẹo và làm thơ dâm khá hay nên các anh già VNCH mê nàng hít hà :)))

Có nhiều lúc "IP" của Hytran lú lẫn nên post bài của VC chửi VNCH hay chửi tị nạn làm Netters nổi đóa :)))

-- Anyway, just an info :) (ChuyenTriHOINACH@aol.com), September 17, 2004.


Response to Anh Hy Trần nĂªn Encode lai Fonts tiếng Việt.....

Việt Thường Bài 1

Chủ quan và khách quan

Tôi tự nhận cũng như luôn luôn giữ quan điểm khi xem xét hoặc phân tích các hiện tượng xă hội ơ? VN, đă và đang dưới sự thống trị của tập đoàn đầu lănh mafia cộng sản, bằng lăng kính chủ quan. Nghĩa là, bằng mắt tôi thấy; bằng tai tôi nghe; bằng óc tôi nhận xét và phân tích; bằng khả năng ngôn ngữ của tôi để diễn đạt. Đặc biệt, khi nghe ai nói, tôi cũng hỏi cặn kẽ để biết nguồn tài liệu có đáng tin không; bao nhiêu là thực, bao nhiêu là giả.

"Tại sao không khách quan?" Xin thưa rằng: T́nh h́nh xă hội VN từ ngày tập đoàn đầu lănh mafia cộng sản VN, mà khởi đầu là Hồ chí Minh, đặt ách thống trị th́ chỉ có hai cách nh́n. Một là của đại đa số nhân dân VN bị tập đoàn đầu lănh mafia cộng sản VN đặt ách thống trị; và cách nh́n thứ hai là của tập đoàn đầu lănh mafia cộng sản VN, do chính chúng diễn đạt hoặc chỉ đạo cho tay sai diễn đạt. Không thể nào có cách thứ ba, hay gọi là khách quan. Bởi v́ thực tế lịch sử đă cho thấy: Tập đoàn đầu lănh mafia cộng sản trong mọi việc đều suy nghĩ và hành động theo chủ quan của chúng. C̣n người dân bị trị, giác ngộ thân phận của ḿnh cũng suy nghĩ và hành động theo chủ quan của ḿnh. Một bộ phận nào đó trong nhân dân (tỷ lệ nghịch với thời gian), thoạt đầu có thể chiếm khá đông, do nhiều nguyên nhân như bị tuyên truyền bịp bợm của cộng sản, do thiếu thông tin v.v... nên mơ hồ quyền lợi và thân phận. Cách nh́n của bộ phận đó được gọi là khách quan, nhưng thực ra nó ngả về phía của tập đoàn đầu lănh mafia cộng sản và nó thường được sự đồng t́nh của tập đoàn đầu lănh mafia cộng sản giống cái gọi là thành phần thứ ba (3) ở miền Nam trước tháng 4-75 vậy. Một thí dụ của cách nh́n đó là việc nhận định: "Hồ chí Minh có công đánh thực dân, đế quốc, tuy nhiên cũng có tội du nhập chủ nghĩa cộng sản". Nói vậy là mơ hoà, là ngụy biện. Không thể tách công và tội ra được, v́ đây là hai mặt của một vấn đề. Phải tự hỏi: "Tại sao phải đánh thực dân đế quốc?" Trả lời: "Là để khỏi bị áp bức, bóc lột, được tự do, hạnh phúc.- Cho nên nếu đánh thực dân, đế quốc mà c̣n bị áp bức, bóc lột, mất tự do và bất hạnh hơn, th́ đánh làm ǵ! Đi buôn mà lỗ th́ chỉ có tội, làm ǵ có công!!! (Chẳng lẽ ghi công làm sổ sách cần mẫn, họp hành tiệc tùng không mệt mỏi hay saỏ!) Chính Hồ chí Minh rất ma giáo nên cũng nêu lên những ư thật là chí t́nh để dụ khị mọi người và che bộ mặt thật là "lưu manh chính trị" của hắn. Hồ đă nói rằng độc lập mà không có tự do th́ độc lập cũng chẳng có nghĩa ǵ. Như vậy, nếu theo Lữ Phương, rằng Hồ đă có công "... tổ chức cuộc chiến đấu bền bỉ chống lại các thế lực thực dân hiện đại, đă hoàn thành độc lập, thống nhất (sic); ta cứ tạm coi như là thực sự có độc lập, thống nhất đi. Nhưng tự do rơ rệt vẫn chỉ là cái bánh vẽ vĩ đại biểu hiện rơ nhất trong điều 4 hiến pháp và nghị định 31/CP của chúng, th́, như cách Hồ lư luận: "cũng chẳng có ư nghĩa ǵ". Làm một công việc "chẳng có ư nghĩa ǵ" mà lại coi là "có công" th́ đúng chỉ có cái đầu kiểu Lữ Phương mới "khách quan" kết luận như vậy - Kiểu viết lách như thế là kiểu viết loạn cào cào nhằm lách cái chất nịnh hót, bợ đỡ mà thôi.

*

Vài nét về con người Hồ chí Minh của Lữ Phương

Trong đề cương "Huyền thoại Hồ chí Minh" Lữ Phương vội khẳng định rằng: "Một cái nh́n công bằng là một cái nh́n hiện thực về nhân vật lịch sử này" (tức nhân vật Hồ chí Minh). Như lời giới thiệu, của "Nhóm Nối Kết", th́ bài này của Lữ Phương được: "gửi đến các bạn, đặc biệt các bạn trẻ". Cho nên Lữ Phương khôn ngoan dùng cụm từ "nh́n công bằng" để nhử những người trẻ tuổi là tầng lớp chưa va vấp với đời, thích công bằng (nhất là tuổi trẻ ở hải ngoại có ưu điểm chấp nhận tự do tư tưởng, ghét sự áp đặt hoặc độc quyền chân lư).

Vậy cái công bằng của ho. Lữ về Hồ chí Minh là ǵ? Ho. Lữ viết: "Hồ chí Minh là một nhân vật quan trọng trong phong trào cộng sản quốc tế và giải phóng dân tộc thuộc thế kỷ 20. Ông đă lập ra Đảng cộng sản VN, tổ chức cuộc chiến đấu bền bỉ, chống lại các thế lực thực dân hiện đại, đă hoàn thành độc lập thống nhất, tạo cơ sở quyền lực để thiết lập chế độ gọi là "chủ nghĩa xă hội hiện thực" ơ? VN!"

Ho. Lữ mô tả về Hồ: "Cái cốt cách thanh thoát mờ ảo ấy thật ra cũng đă toát ra từ chính con người của ông: với khuôn mặt xương xương, dáng người gầy, mới 50 tuổi đă để râu dài, ông có vẻ xuất thế hơn rất nhiều so với một số lănh tụ công sản châu á khác như Mao trạch Đông chẳng hạn. H́nh ảnh xuất hiện chính thức của ông trước công chúng do vậy ngoài một lănh tụ cộng sản tầm cỡ quốc tế tài ba, c̣n là một hiền triết phương Đông".

Ho. Lữ tiếp tục nâng bi ho. Hồ: "Từ một người anh hùng giải phóng dân tộc, ông trở thành một ông tiên trong các truyện thiếu nhi, một nguồn cảm hứng vô tận để h́nh thành những bài tụng ca, và hơn nữa, c̣n là h́nh tượng của người đi cứu độ chúng sinh nữa. Sau 1975, tôi thấy người ta đă dựng bàn thờ của ông ngay giữa bùng binh Sài-g̣n, khói hương nghi ngút. Ngày nay nhiều nơi vẫn giữ thói quen này, không phải chỉ riêng ông (nhiều liệt sĩ cộng sản đă thành thần trong các miếu, các đền)."

Tiếp theo đó, ho. Lữ bó buộc phải điểm lại một số bê bối, nhăng nhít của ho. Hồ (cho ra vẻ công bằng và khách quan). Sợ tập đoàn đầu lănh mafia cộng sản hiểu lầm là Lữ phạm thượng, nên ho. Lữ vội viết tiếp rằng: "Những chuyện t́nh nói trên, hư thực ra sao chưa được chứng minh thật thuyết phục" (nghĩa là ho. Lữ cho rằng ho. Hồ bị bôi nghọ nên hắn không tin). Rồi để khẳng định với quan thầy mafia cộng sản cái tinh thần nâng bi, ho. Lữ viết toạc móng heo quan điểm của hắn về hành động điếm đàng, bê bối của ho. Hồ, rằng: "Nhưng xét về mặt đạo đức cá nhân thật ra chẳng có ǵ quan trọng lắm". Đây cũng là ư đồ của ho. Lữ muốn gửi lên quan thầy mafia cộng sản đương quyền của hắn, rằng Hồ có đụ bậy, giết người diệt khẩu v.v... cũng chẳng sao về mặt đạo đức, th́ đương nhiên loại đụ bậy, tham nhũng, sát nhân Đỗ Mười, Lê đức Anh, Lê kha? Phiêu, Vơ văn Kiệt, Đào duy Quát (con của Đào duy Tùng), Nguyễn khoa Điềm, Phạm thế Duyệt... qua lăng kính của Lữ, chúng vẫn đạo đức sáng ngời.

Tôi chưa từng biết Lữ Phương, nhưng các cụ nhà ta dạy rằng "văn là người", nên có thể nói rằng: Lữ Phương là tên điếm chữ nghĩa có hạng đấy. Này nhé, nhận xét về việc thờ cúng ho. Hồ và những tên mafia cộng sản khác, về thời điểm th́ nói là sau 1975, nghĩa là sau cái ngày đệ tử của Hồ, đă xâm lăng miền Nam và đặt xong ách thống trị, đẩy nhiều triệu người phải bỏ nước ra đi, đưa hàng triệu người đi tù không xét xử, giết hại và cướp bóc tài sản của nhân dân, dân phải đi làm sưu dịch c̣n nặng hơn bọn Tô Định thời Bắc thuộc, thế mà Hồ vẫn được người ta thờ phụng. Họ lữ mập mờ không nói rơ cho "các bạn trẻ" biết rằng việc dựng bàn thờ ho. Hồ có từ thời Hồ c̣n sống. Hắn và cái tổ chức mafia của hắn đă đẻ ra cái tṛ này chứ không phải là nhân dân tự nguyện (tức người ta) như ho. Lữ sử dụng cụm từ "người ta" (tức nhân dân). Miền Bắc trước đấy và miền Nam sau này, hẳn ai ai cũng nhớ là công an hộ khẩu kiểm tra từng gia đ́nh, nhà nhà phải có ảnh ho. Hồ và thờ hắn, nếu không sẽ bị công an ghi sổ đen là "phản động". Đểu giả hơn nữa, ho. Lữ c̣n dám viết rằng ngày nay (tức là thế kỷ 21), nhiều nơi vẫn giữ thói quen này, nghĩa là theo cách "nh́n công bằng và khách quan" của ho. Lữ th́: Người dân miền Nam, sau 1975, đă tự nguyện dựng bàn thờ để thờ Hồ. Sự tự nguyện đó đă trở thành thói quen (nghĩa là tập quán, là đời sống văn hóa, tâm linh của nhân dân) cho đến ngày nay, chứ không phải do chủ trương của tập đoàn mafia cộng sản áp đặt. Nâng bi ho. Hồ chưa đủ, Lữ Phương lại c̣n khéo léo nhắn nhủ với tập đoàn mafia cộng sản về tinh thần khuyển mă của hắn khi viết rằng: "nhiều liệt sĩ cộng sản đă thành thần trong các miếu, các đền". Những tên mafia cộng sản bị nhân dân VN giết trong cuộc xâm lăng, ăn cướp làm sao có thể gọi là liệt sĩ được?! Làm sao những tên cướp ngày đó lại có thể ngang hàng với các liệt sĩ dân tộc như Nguyễn Thái Học, Kư Con, Trần B́nh Trọng, Nguyễn Biểu, Nguyễn Khoa Nam v.v... Làm ảo thuật về ngôn ngữ như thế sợ quan thầy c̣n mơ hồ nên dưới đó Lữ Phương phải lật bài tẩy khi viết: "Tính chất trong sạch lư tưởng, biết hy sinh v́ nghĩa lớn của những người cộng sản theo con đường của ông hoàn toàn không phải chỉ là chuyện tuyên truyền". Nghĩa là ho. Lữ nịnh các đệ tử của Hồ trong ngụy quyền Hà-nội cộng sản đi theo con đường của ông (tức Hồ). Những tên xâm lược, giết hại dân lành (như vu. Tết Mậu Thân ơ? Huế chẳng hạn) được Lữ Phương nâng lên là "trong sạch lư tưởng, biết hy sinh v́ nghĩa lớn". C̣n những quân nhân miền Nam chiến đấu để bảo vệ mảnh đất và lối sinh hoạt của miền Nam - là vùng lănh thổ mà chính tập đoàn Hồ chí Minh đă hai lần kư kết cam đoan với quốc tế về sự phân chia đó th́ bị tập đoàn mafia cộng sản và Lữ Phương gọi là ngụy, là phản động!!!

Lữ Phương khẳng định rằng những chuyện t́nh bẩn thỉu của ho. Hồ là: "hư thực ra sao chưa được chứng minh thật thuyết phục."

Xin tạm nêu ra hai vấn đề để xem Lữ Phương có dám chơi bạo ḥng biết hư thực ra sao. Đó là:

1) Có thể thử nghiệm DNA của Nông đức Mạnh, Nguyễn tất Trung (con của Hồ với cô Nông thi. Xuân, nay Vũ Kỳ nuôi) và cô con gái của Nguyễn thi. Minh Khai với DNA của Hồ để thấy kết quả khoa học ra sao, đă đủ thuyết phục chưa?

2) Ho. Lữ táo tợn làm đề cương viết về Hồ chí Minh mà chỉ cần nêu ra hai dẫn chứng để thấy ho. Lữ nông cạn thông tin về ho. Hồ và tập đoàn của hắn đến mức nào. Trong hồ sơ lưu trữ của ban chấp hành đảng cộng sản Nga-xô, có lưu giấy hôn thú giữa Hồ và Nguyễn thi. Minh Khai. Nhưng, tập đoàn mafia cộng sản cũng như ho. Hồ đều duy tŕ trong dư luận nhân dân bằng giấy trắng mực đen hẳn hoi, rằng Nguyễn thi. Minh Khai là vợ của Lê hồng Phong, đến mức khoảng năm 1990, tờ Sàig̣n Giải Phóng c̣n đăng bài kêu gọi đoàn thanh niên cộng sản và giới chức cai trị cái đất Sài-g̣n hăy giúp đỡ cô con gái của Nguyễn thi. Minh Khai và Lê hông Phong (thực ra là của Khai và ho. Hồ).

Tại sao Hồ và tập đoàn tay sai cố t́nh tạo ra sự ngộ nhận đó? Xin thưa rằng, sự thực của vấn đề đó như sau: Trước khi rời VN qua Nga- xô th́ Nguyễn thi. Minh Khai là hôn thê của Lê hồng Phong. Việc này đương sự có báo với trung ương cộng sản lúc đó. Thế rồi khi cả hai được triệu tập qua Nga-xô để học th́ Lê hồng Phong đi trước, c̣n Minh Khai qua ngă Hồng-kông để được Hồ (dưới bí danh Lư Thụy) dạy vỡ ḷng tiếng Nga và chính trị sơ đẳng để dễ dàng khi nhập học trường Đại học Phương Đông (Nga). Chẳng biết Hồ dạy Minh Khai học ra sao mà chữ chẳng vào "đầu" mà vào "đầy bụng". Câu chuyện đổ bể khi Minh Khai tới Nga-xô nên Lê hồng Phong đành nuốt hận nghe lời lănh đạo Nga-xô, nhường hôn thê cho Hồ và có giấy giá thú làm bằng để sau này Lê hồng Phong khỏi lôi thôi. V́ sự thiệt tḥi đó và thái độ vâng lời cấp trên nên Lê hồng Phong được cho làm ủy viên dự khuyết trung ương quốc tế 3. Đó là nhân vật cộng sản VN duy nhất được giữ vị trí gọi là "lănh đạo của cộng sản quốc tế". C̣n Hồ, thực ra chưa bao giờ là thành viên trung ương của cộng sản quốc tế. Hắn chỉ công tác ơ? Cục Phương Đông, là một bộ phận của quốc tế 3 mà thôi, giữ nhiệm vụ liên lạc giữa đảng cộng sản Đôngđương với quốc tế 3. Những lá thư của Trần Phú và Hà huy Tập gửi quốc tế 3 tố cáo hành vi cáo đội lốt hùm c̣n đó, ai cũng tham khảo được, chẳng biết ho. Lữ đă cẩn trọng đọc qua chưa, trước khi múa bút, lè lưỡi bốc thơm ho. Hồ. Câu chuyện t́nh bi ai giữa Hồ, Lê hồng Phong và Minh Khai được giữ bí mật ngay cả đối với các thành viên cộng sản Đôngđương. Bởi v́ như trước đó ai ai cũng biết Minh Khai là hôn thê của Lê hồng Phong. Hồ là một tên gián điệp có năng lực của Nga-xô trong vùng Đông-nam-á; Minh Khai và Lê hồng Phong đang được đào tạo để thành "lănh tụ" của cộng sản Đôngđương, tức đạo quân thứ 5 của Nga-xô tại Đôngđương. Nếu để lộ việc Minh Khai chửa hoang, Lê hồng Phong bị cắm sừng và ho. Hồ là kẻ chuyên đụ bậy, kể cả vợ của đồng chí ḿnh th́ hậu quả sẽ như thế nào. Các cụ nhà ta xưa có dạy: Làm đĩ chín phương cũng phải để một phương lấy chồng". C̣n ho. Hồ, kẻ được Lữ Phương tô vẽ nào là "anh hùng giải phóng dân tộc", "lănh tụ cộng sản tầm cỡ quốc tế tài ba"; nào là "ông tiên"; nào là "nguồn cảm hứng vô tận" v.v... đă quên lời các cụ dạy để cho con "lợn nọc" trong ḷng dẫn dắt đến mức "đụ bậy cả mười phương", già chẳng tha (như Trương thi. Mỹ, Đinh thi. Cẩn), trẻ chẳng thương (như cô bé 17 tuổi đưa cơm ơ? Pắc-bó); cô Nông thi. Xuân mẹ của Nguyễn tất Trung, và ngay ca? Nguyễn thi. Minh Khai cũng bị ho. Hồ phá trinh lúc mới có 21 tuổi, và v.v...)

Cuộc t́nh tay ba đó đă khiến Lê hồng Phong ngă ngựa. Chẳng là, sau khi được là ủy viên dự khuyết trung ương của quốc tế 3, Lê hồng Phong được Nga-xô chỉ định về làm tổng bí thư của đảng cộng sản Đôngđương (nghĩa là chẳng có bầu bán ǵ). Khi ấy Hồ là phái viên của cục Phương Đông, nên trước khi đáp tàu thủy về Chợ-lớn (Sài-g̣n) giả dạng trong vai thương gia người Tàu, Lê hồng Phong phải ghé qua Thượng-hải (Tàu) để nghe Hồ báo cáo t́nh h́nh ơ? Đôngđương lúc đó, cách thức đi cũng như mật khẩu bắt liên lạc với trung ương cộng sản Đôngđương. Chuyện đó chỉ có Lê hồng Phong và Hồ biết với nhau, vậy mà Lê hồng Phong vừa bước chân tới Chợ-lớn đă bị mật thám Pháp thực dân bắt. Nhớ lại vu. Hồ bán cũ Phan Bội Châu cho thực dân Pháp th́ t́nh huống vu. Lê hồng Phong cũng như vậy. Nghĩa là Hồ t́m mọi cách mượn tay thực dân Pháp hăm hại tất cả những ai là đối thủ quyền lực hơn Hồ, trong con mắt của quốc tế 3. Đối với Lê hồng Phong, Hồ c̣n sợ với chức vụ ủy viên dự khuyết trung ương quốc tế 3, kiêm nhiệm tổng bí thư đảng cộng sản Đôngđương, Lê hồng Phong với cái hận Hồ cắm cho cặp sừng dê trong vu. Minh Khai, thế nào cũng chờ dịp "thiến sống" ho. Hồ, v́ vậy Hồ ra tay trước. Và, v́ toàn đảng cộng sản Đôngđương đều biết Minh Khai là hôn thê của Phong, cho nên khi ca? Minh Khai và Phong bị thực dân Pháp tử h́nh th́ Hồ cứ duy tŕ cái chuyện Khai là hôn thê với Phong và có con gái với Phong. Nhờ có tờ hôn thú giữa Hồ và Minh Khai t́m được trong kho lưu trữ của trung ương cộng sản Nga-xô sau khi chế đô. Xô-viết ơ? Nga sụp đổ, mà Hồ bị lật mặt nạ. Chỉ có Lữ Phương, nguyên thứ trưởng văn hóa bù nh́n do ngụy quyền mafia cộng sản nặn ra, một "trí thức yêu nước" trốn ra bưng với mafia cộng sản, cũng như các loại trí thức, theo định nghĩa và so sánh của Mao trạch Đông, là vẫn thấy Hồ là "ông tiên", là "hiền triết phương đông" mà thôi. Chẳng biết Lữ Phương có được xem tấm h́nh "ông tiên" của Lữ Phương, trước ngày xuống địa ngục, đă bi. KGB chụp được, đang đi dạo trong phủ toàn quyền cũ với cô con gái Tây lai của Hồ, tên Louis Daguière không, từ Pháp sang kia đấy, trong lúc cô con của Hồ với Nguyễn thi. Minh Khai vẫn phải đơn côi ơ? Hải-pḥng?(!)

Dẫn chứng thứ hai là Lữ Phương tự "tấn phong" cho bác sĩ Trần duy Hưng là "bí thư thành ủy Hà-nội". Viết về Hồ mà c̣n lẫn lộn về những nhân vật xung quanh Hồ th́ quả là đại liều mạng như Chí Phèo vậy. Trần duy Hưng là chủ tịch Hà-nội kiêm thường vụ thành ủy Hà-nội. Nhưng cả hai chức vụ đều là "làm kiểng" cho thủ đoạn chính trị của ngụy quyền Hồ chí Minh, nghĩa là mượn cái danh "bác sĩ" của Hưng để cân đối với bác sĩ Trần văn Lai, thứ trưởng Hà-nội thời cu. Trần Trọng Kim. Gần như công việc chính yếu của Trần duy Hưng - với tư cách chủ tịch Hà-nội - là đi tiệc tùng, hiếu hỉ. Và, ở những nơi đó, Trần duy Hưng chỉ ŕnh để gào lên "Hồ chủ tịch muôn năm" và "đảng Lao động muôn năm". Thực chất công việc của Trần duy Hưng là hô khẩu hiệu ca ngợi Hồ mà thôi.

Lữ Phương có vẻ tự hào và nuối tiếc cái giai đoạn là "trí thức yêu nước" và "thứ trưởng văn hóa của chính phủ bù nh́n" do ngụy quyền Hồ chí Minh nặn ra ở trong bưng. Khổ quá, cái gọi là "trí thức yêu nước" đó là do tập đoàn mafia cộng sản phong cho theo cung cách của các cụ ta xưa nói là "xúi trẻ con ăn cứt gà sáp", giống như kiểu "Việt kiều yêu nước" áo gấm về làng vậy. C̣n cái chức thứ trưởng mới thảm hại nữa. Chẳng biết Lữ Phương có được phép biết rằng gần toàn bộ cái chính phủ bù nh́n đó đều được ra Hà-nội hết ăn rồi lại đánh bài, đánh bóng bàn, phơi nắng ở khách sạn Hoàn Kiếm, Hà- nội, tọa lạc chỗ ngă tư hai phố Phan Chu Trinh và Trần Hưng Đạo. Đủ mặt từ bộ trưởng tư pháp Trương như Tảng, bộ trưởng y tế Dương quỳnh Hoa, bộ trưởng ngoại giao Trần bửu Kiếm cũng như các vi. Lâm văn Tết và bác sĩ Phùng văn Cung v.v... chứ lănh đạo cái con khỉ khô ǵ đâu. Riêng luật sư Nguyễn hữu Thọ được ưu ái hơn nên được ở ṭa vi-la tại phố Nguyễn Du, xưa kia là của nghệ sĩ cải lương Kim Chung, ngày ngày dạo phố hoặc lên khu Quảng Bá để nghe huấn thị. C̣n vợ chồng Trịnh đ́nh Thảo, ở một vi-la khiêm tốn hơn, gần hồ Thuyền Cương, ngày không mưa gió nắm tay nhau ra ngồi ghế đá, phơi nắng, nghe gió thổi để ngậm ngùi nhớ đến cái lúc được tự do có riêng một trang trại thuộc phần miền Nam VN, và được tự do đặt tên con đường trong trang trại là "đại lô. Hồ chí Minh". óc cơ hội và sự mù quáng chính trị đă khiến sau tháng 4/75, cặp vợ chồng này bị đổ vỡ: bà ngả vào ḷng một chú bé làm việc tại Sơ? Bưu điện Sài-g̣n, c̣n ông cũng đành ôm một cháu gái khác để tranh thủ tự ban cho ḿnh sự hưởng thụ ḥng khỏa lấp cơn mơ tưởng ḿnh là chính khứa lỗi lạc của VN! Tiếc thay, như các cụ ta xưa đă nói "thả mồi bắt bóng" và "trông gà hóa cuốc"!

Tập đoàn mafia cộng sản Hồ chí Minh là thợ lành nghề trong sản xuất bánh vẽ, vừa vĩ đại màu mè vừa hấp dẫn với những người trung hậu, thật thà cả tin. Chúng cũng là cao thủ của tṛ ảo thuật chữ nghĩa. Nhưng các cụ ta xưa đă dạy rằng: "ăn lắm mất ngon, nói lắm hóa nhàm" và "tinh ma chẳng qua lưới trời". Cho nên, khi chúng từ chỗ đểu giả gọi những người tỵ nạn xâm lược của cộng sản là: "đĩ điếm", "ngụy", "phản cách mạng" v.v... để sau đó cho ra cụm từ "Việt kiều yêu nước" là cảnh "gay ông đập lưng ông" vậy. Bởi v́, nếu những người v́ chống cộng, thấy được không thể cùng chúng đội trời chung nên phải ra đi sống đời lưu vong, nay được chính chúng thừa nhận là "yêu nước", th́ quả rơ ràng là chúng không yêu nước. Nói một cách khác, chúng là đạo quân thứ 5 của Nga-xô, chúng mang h́nh hài người VN chứ chúng không phải là người VN. Qua việc đảng kỳ của chúng (nền đỏ với búa liềm vàng) cũng là quốc kỳ của Nga-xô, đă bộc lộ rằng chúng là công dân búa liềm, nghĩa là một h́nh thức che đậy cái sự thực chúng là quốc tịch Nga-xô và v́ Nga-xô mà thôi. Rút kinh nghiệm lịch sử của những kẻ xâm lược, đế quốc đỏ qua cái gọi là quốc tế cộng sản để tuyển mộ nhân lực của các nước, kết hợp chúng thành đảng cộng sản, cho nên mỗi đảng viên cộng sản là mỗi công dân Nga-xô. Và, đế quốc đỏ dùng lũ công dân Nga-xô mang h́nh hài Việt để giúp việc thống trị người Việt, khiến nhiều người VN, v́ thiếu thông tin lại thêm thiếu xét đoán, phân tích nên ngộ nhận chúng là người VN. Cần nhớ là từ Hồ cho đến bọn Trần Phú, Hà huy Tập, Lê hồng Phong, Nguyễn thi. Minh Khai v.v... đều có tên Nga, hoặc có bố nuôi là Nga như Vơ nguyên Giáp, Văn tiến Dũng, Giáp văn Cương v.v...

Khoảng 1951, nghĩa là sau khi Trung cộng làm chủ lục địa, tướng La quư Ba và đặc biệt đại tướng Trần Canh của Trung cộng qua giúp Hồ trong cái gọi là "chiến dịch biên giới 1950" và sự tái xuất của tổ chức công dân búa liềm, dưới cái tên hiền lành là đảng Lao động VN, th́ tập đoàn mafia cộng sản Hồ chí Minh đă âm thầm làm đảo chính để vô hiệu hóa Quốc hội Khóa 1 với thành phần của nhiều đảng phái, cá nhân không đảng phái và không cộng sản; lật đô? Chính phu? Liên hiệp, chỉ để lại vài bộ mặt bù nh́n hữu danh vô thực như Phan kế Toại, Bùi bằng Đoàn, Nguyễn văn Huyên v.v... làm lá chắn che đậy sự đảo chính bất hợp pháp của Hồ, để từ đó ngụy quyền cộng sản ra đời cùng Hồ, lèo lái đưa VN vào quỹ đạo thuộc địa của đế quốc đỏ và dùng nhân lực, tài lực VN vào nước cờ bành trướng của đế quốc đỏ. Và, năm 1959 là năm ngụy quyền Hồ chí Minh công bố hiến pháp mới, không qua trưng cầu dân ư, v́ có nhiều điều khoản trái với Hiến pháp 1946 và bộc lộ sự vi phạm quyền lợi lâu dài của nhân dân và đất nước VN, càng chứng minh cái gọi là "chính quyền Hồ chí Minh" thực chất là ngụy quyền quân phiệt, v́ hầu hết các bộ trưởng của Hồ là từ ḷ ngụy quân cộng sản mà ra, và cái ngụy quyền quân phiệt đó lúc nào cũng có nhiệm vụ "bảo vê. Liên-xô" như Hồ luôn nhắc nhở, ngay cả di chúc trước khi chết mà Hồ vẫn một ḷng một dạ đi thăm Các-Mác và Lê-nin, chứ có đả động đến Tiền nhân nào của lịch sử dựng nước và giữ nước của VN đâu.

(c̣n tiếp)

-- hy tran (hytran@yahoọcom), September 15, 2004



-- Nong bi dai' (vietnamcongsans@yahoo.com), September 17, 2004.


Response to Anh Hy Trần nĂªn Encode lai Fonts tiếng Việt.....

Việt Thường Bài 2

Quá tŕnh tội ác của Hồ chí Minh

Thực chất của "ông tiên", "hiền triết phương đông", "anh hùng giải phóng dân tộc", "lănh đạo tầm cỡ quốc tế tài ba" của Lữ Phương là ǵ?

Khi thực dân Pháp xâm lược VN, trong lúc các vua quan đương chức, các nho sĩ, nông dân v.v... đều tổ chức chống Pháp liên tục cho đến 1945-46, rồi lại tiếp tục từ đó theo các phương thức khác nhau, th́, bố của Hồ xin được làm tay sai cho Pháp và Hồ được học ơ? Quốc Tư? Huế. Chính là từ điểm xuất phát ơ? Quốc Tư? Huế, "cậu ấm" Hồ chí Minh đă trổ mầm của giấc mộng làm "cha mẹ dân VN" (dân chi phụ mẫu). Bố Hồ, vốn tính hung hăng, rượu chè nên khi làm tri huyện B́nh Khê (B́nhđdịnh), say rượu đánh chết dân lành bị kiện. V́ mới đặt ách đô hộ nên thực dân Pháp mị dân, cách quan của bố Hồ. Và, "cậu ấm" Hồ chí Minh bị đuổi khỏi Quốc Tư? Huế, ngậm ngùi ôm giấc mộng "làm cha của dân" lang thang vào phía Nam. Cả hai cha con hổ thẹn đâu dám về quê nhà ơ? Nghệ-an.

Với hy vọng nếu sang mẫu quốc Pháp, bày tỏ tinh thần khuyển mă, chắc sẽ được trọng dụng. Cho nên chân ướt chân ráo tới cảng Marseille, Hồ đă vội làm đơn xin được học ở trường thuộc địa để "phục vụ mẫu quốc Pháp". Bị từ chối v́ là con quan bị cách, Hồ lang thang kiếm sống. Hồ may mắn gặp được các cu. Phan văn Trường, Phan chu Trinh, Nguyễn thế Truyền v.v... giúp đỡ và giác ngộ cái thân nô lệ để t́m cách giành lại độc lập cho VN. Các cụ đối với Hồ rất chí t́nh, nhưng Hồ không thể theo đường lối của các cụ được. V́ như thế th́ lợi cho dân cho nước nhiều, chứ Hồ chưa thỏa được tham vọng. Nhờ có các cụ d́u dắt nên Hồ mới làm quen với báo chí và chính trị. Cuối cùng, Hồ đă chọn con đường của quốc tế 3 (công cụ chiến lược của Lê-nin), v́ quốc tế 3 chủ trương giúp các thuộc địa giành độc lập (thực chất là để ngả vào chủ nghĩa thực dân đỏ của Lê-nin). Chính Hồ đă viết rằng Hồ c̣n dốt nát về chính trị, về các học thuyết, nhưng lựa theo quốc tế 3 v́ chủ trương của quốc tế 3 mở lối cho Hồ thực hiện được ước vọng "làm cha mẹ của dân VN".

Cho nên cái gọi là "Hồ đi t́m đường cứu nước", chính là t́m đường làm quan. Bị thực dân Pháp từ chối, nay được thực dân đỏ đón nhận nên Hồ đă mừng reo lên và tuôn nước mắt (Hồ đă dại dột bộc lộ cái kẽ hở đó).

Được thực dân đỏ huấn luyện làm gián điệp và biên chế trong Cục Phương Đông. Năm 1925, Hồ được cử về Đông-nam-á. Chính ở đây đă có bằng chứng bản chất Việt gian bán nước của Hồ. Đó là Hồ bán cu. Phan Bội Châu cho mật thám Pháp, lấy tiền xài sang. Sau vụ bán cu. Phan Bội Châu, từ Tàu, Hồ qua Thái-lan 1928. ở đây Hồ lại làm một hành động Việt gian nữa. Chẳng là lănh tu. Nguyễn Thái Học của VNQĐD, đang chuẩn bị khởi nghĩa đuổi thực dân Pháp, nên cử ba người sang Thái-lan móc nối mua vũ khí và họ đă t́m gặp những người Việt tại Thái-lan. Trong số đó có Hoàng văn Hoan và Nguyễn đức Quỳ. Tới Thái- lan, Hồ được Hoan và Quỳ cho biết người của VNQĐD t́m mua vũ khí để chuẩn bị khởi nghĩa. Hồ khuyên Hoan và Quỳ đừng nên dính vào việc nguy hiểm này trước khi từ giă Thái-lan, qua Tàu trở lại. Ba người của VNQĐD từ Thái trở về VN, qua biên giới th́ bị mật thám thực dân Pháp đă đón sẵn, bắt đưa vào tù, tra tấn, hỏi cung. Biết VNQĐD định khởi nghĩa, thực dân Pháp cảnh giác tước vũ khí binh sĩ người Việt. Đó là nguyên nhân lănh tụ liệt sĩ vĩ đại của dân tộc, Nguyễn Thái Học, đành hạ lệnh tổng khởi nghĩa dù việc chuẩn bị chưa xong.

Chẳng cần úp mở cũng đoán biết là ai là kẻ báo cho mật thám Pháp bắt ba người của VNQĐD từ Thái-lan trở về. Việc bán cu. Phan Bội Châu và dẫn chứng nói trên - lấy từ hồi kư của Hoàng văn Hoan và của Nguyễn đức Quỳ - cho phép ta khẳng định: Hồ là kẻ mượn tay thực dân Pháp phá cuộc khởi nghĩa của VNQĐD. V́, sự thành công của VNQĐD sẽ là trở ngại cho việc xâm lược kiểu mới của thực dân đỏ cũng như chỗ ngồi "làm cha mẹ dân" của Hồ.

Chính v́ biết dự định khởi nghĩa của VNQĐD, nên chưa kịp nhận lệnh của quốc tế 3 Hồ đă tập hợp những tên cộng sản VN, cho ra đời cái gọi là "đảng cộng sản VN". Sau đó lệnh của quốc tế 3 đến bắt đổi thành "đảng cộng sản Đôngđương" mà gọi tên với đúng nội dung của nó phải là: "Tổ chức công dân búa liềm, công cụ xâm lược của thực dân Đỏ". Và, chúng vội vàng đẻ non ra vụ cướp ngày có tên là: "Xô Viết Nghê. Tĩnh 1930".

Xô Viết Nghê. Tĩnh 1930 đă ḷi đuôi cái gọi là "đảng cộng sản Đôngđương" (hay tập đoàn công dân búa liềm) là công cụ của thực dân đỏ, qua khẩu hiệu đầy màu sắc Việt gian là: "Trí, phú, địa, hào

Đào tận gốc, trốc tận rễ"!!!

Nếu bốn tầng lớp "trí, phú, địa, hào" của VN mà bị tiêu diệt th́ xă hội VN c̣n lại cái ǵ? Thật là dễ dàng cho thực dân đỏ xâm lược và đồng hóa toàn diện. Chiến lược của thực dân đỏ vừa thâm độc vừa tàn bạo hơn bất cứ tụi xâm lược nào trong lịch sử loài người.

Khẩu hiệu trên chỉ có thể là kim chỉ nam hành động của loại "anh hùng giải phóng dân tộc", của "ông tiên", của "hiền triết phương đông" qua lăng kính Lữ Phương và bè lũ đồng dạng mà thôi!

Vài năm sau Hồ làm cái việc bán Lê hồng Phong cho thực dân Pháp như đă viết ở trên (v́ thù riêng). Sợ tội với quan thầy, Hồ đành lang thang bên Tàu, không dám trở lại Nga-xô. Bởi v́, Lê hồng Phong mới chính là kẻ mà tụi thực dân đỏ tin tưởng và đào tạo thành tay sai số một sau này, nếu khi VN bị nhuộm đỏ, chứ không phải là Hồ. Đánh bóng và tạo uy tín cho tay sai Lê hồng Phong, thực dân đỏ đă phong cho hắn chức ủy viên trung ương dự khuyết của quốc tế 3 và chỉ định về làm tổng bí thư của đảng cộng sản Đôngđương.

Thời gian ơ? Tàu, Hồ đă trực tiếp móc nối được với Phạm văn Đồng; với Vơ nguyên Giáp (con nuôi chánh cẩm thực dân Pháp, tên là Marti), kẻ cũng có đơn xin được tiếp tục học để phục vụ mẫu quốc Pháp; với Hoàng văn Hoan mà Hồ gặp khi qua Thái-lan. Về sau, cả ba tên này đều được Hồ ưu đăi cho vào bộ chính trị (hậu thân của khái niệm "chủ tịch đoàn" trước kia) và Đồng làm thủ tướng ngụy quyền Hà-nội; Giáp làm đại tướng tổng tư lệnh ngụy quân; Hoan vừa phụ trách an ninh, t́nh báo vừa giữ ghế phó chủ tịch quốc hội do Hồ đẻ ra. Hoan c̣n là phái viên của Hồ bên Trung cộng, nghĩa là theo cách gọi của ngụy quyền Hà-nội: đại sứ đặc mệnh toàn quyền (bán nước)!

Thế chiến thứ hai xảy ra, thực dân đỏ tạm ngưng nước cờ xâm lược và cũng quên Hồ luôn. Lang thang bên Tàu như chó lạc chủ, nhưng cái bản chất lưu manh do nghề gián điệp càng thêm phát triển, Hồ làm gián điệp cho Mao, theo rơi quân Tưởng; rồi lại làm tay sai cho tướng Trương phát Khuê của Tưởng để báo cáo t́nh h́nh hoạt động của người Việt ơ? Tàu, phục vụ cho kế hoạch "Hoa quân nhập Việt". Bị tố giác là cộng sản - tay sai của thực dân đỏ - nên Hồ bi. Trương phát Khuê cho dzô tù.

Nhờ cu. Hồ Học Lăm, một người VN yêu nước chân chính, cha đẻ của tổ chức "VN Độc lập Đồng minh", ra đời từ 1936, có báo cáo xin chính thức hoạt động, gửi cho văn pḥng trung ương quốc dân đảng của Tàu, cùng với cu. Nguyễn Hải Thần bảo lănh, nên sau khi làm kiểm điểm phản tỉnh, Hồ được Trương phát Khuê cho ra khỏi tù. Tổ chức VN Độc lập Đồng minh do các cu. Hồ Học Lăm, Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh v.v... tiếp tục hoạt động. Hồ xin gia nhập nhưng vẫn sơ. Trương phát Khuê bắt tù lại nên láu cá xin được về hoạt động ở biên giới quốc nội. Với danh nghĩa VN Độc lập Đồng minh (tập hợp của nhiều nhóm người VIệt ơ? Tàu làm cách mạng), khi về biên giới, gặp đoàn thanh niên do tổ chức của cu. Nguyễn Hải Thần móc nối cho qua Tàu để huấn luyện, Hồ bịa đặt rằng hắn là đại diện của cu. Nguyễn Hải Thần, thâu nhận nhóm đó mở lớp giảng về tôn chỉ hoạt động của VN Độc lập Đồng minh (sau gọi tắt là Việt Minh) và cho về nước hoạt động. Nhóm đó gồm: Chu văn Tấn, Lê quảng Ba, Trần đại Lâm v.v... (tham khảo hồi kư của bọn này sẽ rơ). Đúng vào thời kỳ đó, ơ? VN, tổ chức cộng sản bị thực dân bắt gần hết bọn đầu lănh trung ương, chỉ c̣n lại vài mống là Trường chinh, Lê văn Lương, Hoàng quốc Việt. Sau đó thêm Phùng chí Kiên, được thực dân đỏ cho về bổ sung vào trung ương để tổ chức lực lượng vũ trang. Chức tổng bí thư bị khuyết. Đào duy Tùng, tên chánh tổng ác ôn được móc nối vào cộng sản và giữ chức bí thư tỉnh ủy cộng sản ơ? Hưng-yên (Bắc Việt) có sáng kiến đề nghi. Trường Chinh giữ chức quyền tổng bí thư. Cái chức này của Trường Chinh chỉ do dăm tên cộng sản ơ? Hưng-yên bầu ra mà thôi, nghĩa là chưa đúng điều lệ. Trường Chinh sướng rên lên về cái chức bố láo đó, nhưng vẫn nơm nớp sợ rớt đài.

May thay cho ca? Hồ và Trường Chinh. Thấy núp dưới danh nghĩa Việt Minh của cu. Hồ Học Lăm có kết quả tốt. Ho. Hồ bèn dùng danh nghĩa phái viên Cục Phương Đông mời Trường Chinh lên biên giới Cao-bằng họp. Trường Chinh gọi ca? Hoàng quốc Việt đi theo. Hồ biết Trường Chinh là tổng bí thư bố láo. Trường Chinh cũng biết Hồ là tên "thất sủng và thất nghiệp" mượn danh nghĩa cũ là phái viên Cục Phương Đông để ḷe nhau. Biết tẩy của nhau nên cả hai cùng lật bài: Trường Chinh th́ công nhận Hồ là phái viên Cục Phương Đông cử về. C̣n Hồ th́ nhân danh phái viên Cục Phương Đông, hợp pháp hóa cái chức tổng bí thư cho Trường Chinh. Khi biết Hồ có ư "định cư" hẳn ơ? Cao-bằng, Trường Chinh sơ. Hồ có uy tín hơn Trường Chinh, sẽ tóm thâu quyền lực của Trường Chinh. Đó là lư do khi Hoàng quốc Việt bị lạc đường nên đến chỗ họp sau Trường Chinh vài ngày. Lần đầu tiên gặp Hồ, Việt chưa biết xưng hô thế nào th́ Trường Chinh nhanh mồm bảo Việt gọi Hồ là "bác". Cùng là cộng sản mà không xưng hô "đồng chí" nên Hồ láu cá hiểu ngay ư đồ của Trường Chinh là muốn Hồ giữ một khoảng cách, là cố vấn thôi, chứ đừng đi sâu vào công việc của Trường Chinh, v́ qua báo cáo của Trần Phú, Hà huy Tập gửi quốc tế 3, Trường Chinh biết Hồ là kẻ đầy tham vọng, mưu mô, lạm quyền. Đó là lư do Hồ phải nằm trong hang Pắc-bó, lén lút kết thân với nhóm Chu văn Tấn, Lê quảng Ba v.v... vốn là người dân tộc thiểu số, đă được Hồ dạy khi Hồ xin với các cu. Hồ Học Lăm, Nguyễn Hải Thần, Vũ Hồng Khanh về gây phong trào Việt Minh ở quốc nội, gặp bọn họ ở biên giới. Rồi để cho Trường Chinh yên ḷng và cũng là tạo ra bằng cớ cụ thể, chứng to? Hồ, dù mạo muội hăm hại Lê hồng Phong, nhưng ḷng Hồ lúc nào cũng hướng về mẫu quốc đỏ, về nguyên thủ của thực dân đỏ, về cái "quốc tịch Nga- xô" của Hồ. Cho nên Hồ để râu, nằm ơ? Pắc-bó dịch cuốn "lịch sử đảng cộng sản Nga, bolchévik"; dịch cuốn "tỉnh ủy bí mật" là của Nga-xô. Và Việt gian nhất là dám lấy tên Lê-nin đặt cho ḍng suối chảy ngang cửa hang Pắc-bó, cũng như tạc vào đá, tượng của Các-mác!

Việc làm này của Hồ chứng tỏ cái ǵ?

VN ta có câu:

"Công Cha như núi Thái sơn Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra".

Thế nghĩa là Hồ coi Mác là cha và Lê-nin là mẹ của Hồ, phải luôn có hiếu với cha mẹ. Và, Hồ đă coi đảng cộng sản Nga là tổ chức của Hồ, Nga-xô là tổ quốc của Hồ cũng như hoạt động của một "tỉnh ủy Nga-xô" cũng đủ là bậc thầy của Hồ. Và, Hồ tự thú: dùng tài liệu dịch đó để huấn luyện cán bộ của đảng (tức tụi cộng sản). Nghĩa là làm sao cho toàn thể đảng viên cộng sản phải có quan niệm như Hồ về Mác, về Lê- nin, về nước Nga-xô.

Chưa cầm quyền, vậy mà Hồ đă dám tự cho phép dán nhăn Nga-xô trên một bộ phận lănh thổ của VN! Chẳng hiểu Lữ Phương có dám nh́n vào cái sự thật rành rành đó không, mà dám hạ bút đội tên "măi quốc cầu vinh" thành "anh hùng giải phóng dân tộc" và "lănh tụ quốc tế tài ba" v.v...

Cho dù trong bài viết của ḿnh, Lữ Phương có đan xen một số phê b́nh về đường lối của Hồ, nhưng quả thực những cái nhăn mà Lữ Phương dán cho Hồ đă nâng Hồ lên địa vị mà không một anh hùng nào trong lịch sư? VN sánh bằng.

Các anh Hùng giải phóng dân tộc của VN như Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung c̣n thua cái vế "quốc tế tài ba" mà Lữ Phương dâng cho Hồ.

Sau này, khi đă tiếm được quyền thống trị, trong khi Hồ khúm núm nâng Vorosilov (chủ tịch quốc hội Nga-xô, lớn hơn Hồ hai tuổi) là cố, tức là ông nội của ông nội Hồ, th́ Hồ xấc xược "bác bác, tôi tôi" với Đức Thánh Trần Hưng Đạo (chỉ riêng tuổi đời đă hơn Hồ gần 6 thế kỷ) và Tố Hữu th́, "anh anh, tôi tôi" với đại thi hào Nguyễn Du, c̣n với Stalin th́ hắn gọi "ông" (theo cách ông nội). Kẽ hở của Hồ và Tố Hữu rành rành chứng minh rằng bọn chúng và cái tập đoàn mafia cộng sản của chúng không phải là người VN, không tự hào là người VN, nên chúng mới coi thường, hỗn láo với danh nhân VN, với ông, cha của nhân dân VN.

C̣n một dẫn chứng nữa chứng minh Lữ Phương mù ḷa trí tuệ. Đó là năm 1945, bác sĩ Trần Văn Lai - trong chính phủ của cu. Trần Trọng Kim - là người VN đầu tiên làm thứ trưởng Hà-nội, đă cho phá bỏ tượng toàn quyền thực dân Pháp ơ? Đôngđương, tên là Paulbert. Đó là điểm khởi đầu biểu tượng sự sụp đổ của thực dân Pháp ơ? VN. C̣n tập đoàn mafia cộng sản th́ sao? Chúng đă đặt tên cho công viên lớn và đẹp nhất Hà- nội là "công viên Lê-nin" và dựng tượng Lê-nin - biểu tượng sự thành công của thực dân đỏ ơ? VN. Nhân dân VN (trong đó không có Lữ Phương) đă thấy điều đó nên đă đội vào đầu Lê-nin cái nón cối thủng, khoác cho tượng Lê-nin chiếc áo "đại cán" cộng sản hay mặc (mà hiện Đỗ Mười vẫn long trọng mặc kiểu áo đó) và chất vấn tập đoàn mafia cộng sản rằng:

"Lê-nin quê ở nước Nga Cớ sao lại đứng vườn hoa nước nàỷ"...

Viết đề cương về Hồ mà Lữ Phương không biết đến sự thực thời sự này th́ quả là dốt nát, vô trách nhiệm. Hoặc gia? Lữ Phương cố t́nh bỏ qua để chạy tội cho Hồ và cái tập đoàn vong quốc cộng sản của Hồ, nhằm lừa đảo thiên hạ, nhất là bạn trẻ. Cách viết tài liệu xuyên tạc như vậy mà Lữ Phương dám "vừa đánh trống vừa ăn cướp" để kêu gọi nên có "một cái nh́n công bằng là một cái nh́n hiện thưc về nhân vật này (tức Hồ)"! Rơ là thảm hại cho loại trí thức kiểu này, mà Mao trạch Đông từng nói là "không bằng cục phân"!

Xin viết tiếp về Hồ.

Lại nói cái ngày đầu tiên Hồ gặp Vơ nguyên Giáp ở bên Tàu, hỏi về lư lịch của Giáp, Hồ đă thấy Giáp sẽ là con bài tẩy sau này nên khuyên Giáp theo học trường vơ bi. Hoàng Phố.

Khi biết Nga-xô cư? Phùng chí Kiên bổ sung vào trung ương mafia cộng sản Đôngđương, đặc trách về quân sự. Hồ lo lắng lắm. Hắn vội "lệnh" cho Giáp bỏ học về nước ngay để xin làm dưới quyền Kiên (nhờ cái vốn quân sự mấy tháng ơ? Hoàng Phố). V́ sao Hồ ngại Kiên? Chính v́ Phùng chí Kiên, trước đó giữ chức trưởng ban đối ngoại thay Hà huy Tập (v́ Tập lên chức tổng bí thư), nên Kiên - qua Tập - biết về nhân cách, tham vọng tàn bạo của Hồ. V́ chính Tập đă báo cáo với quốc tế 3 rằng:

1. Hồ hay lạm quyền, nhận báo cáo của trung ương cộng sản lúc đó, tự ư găm lại; tự ư giả danh theo lệnh của quốc tế 3 ra chỉ thị cho bọn Tập để lấy le;

2. Hồ đă tự ư liên lạc với Ngô đức Trị, khi đó là một ủy viên trung ương của nhóm Tập, nhằm gây bè phái đê? Hồ dễ lũng đoạn, nắm sự lănh đạo của trung ương mafia cộng sản lúc đó. Cần lưu ư rằng, Hồ tuy được Cục Phương Đông sử dụng làm phái viên liên lạc với mafia cộng sản Đôngđương, nhưng chưa bao giờ Nga-xô cho hắn cái chức trung ương ủy viên của mafia cộng sản Đôngđương. Một không may cho Hồ là khi đó Ngô đức Trị bị thực dân Pháp bắt và Trị đă khai hết và chỉ chỗ cho Pháp bắt ca? Trần Phú - tổng bí thư đầu tiên của mafia cộng sản Đôngđương - vào đúng lúc báo cáo của Hồ gửi tới quốc tế 3, trong đó Hồ ca ngợi Ngô đức Trị hết lời và gợi ư nên đê? Trị giữ chức tổng bí thư mới xứng với "tài trí và năng lực lănh đạo" của Trị.

Hồ rất ghét Trần Phú v́ nhiều lần Phú đă báo cáo quốc tế 3 về tội ba hoa, hám quyền lực và nhất là vô nguyên tắc của Hồ. Cụ thể là bọn Phú móc nối thanh niên trong nước (phần lớn ở vùng Nghệ-Tĩnh) đưa sang Tàu để huấn luyện. Đáng ra Hồ chỉ căn cứ vào sự giới thiệu của bọn Trần Phú mà giúp đỡ những thanh niên đó, nhưng chẳng biết Hồ có âm mưu ǵ khi bắt những thanh niên c̣n khờ khạo này phải khai đủ cả quan hệ gia đ́nh, bạn bè mà phải nói rơ tên tuổi cùng chỗ ở của những người trong mối quan hệ đó. Để rồi tự dưng phần lớn gia đ́nh, bạn bè của những người đó đang ở quê nhà bị thực dân Pháp bắt, cũng như đa số bọn họ sau khi được huấn luyện cho về hoặt động trong nước đều bị thực dân Pháp tóm gọn cho đi tù. Và, qua báo cáo của Phú gửi quốc tế 3, Phú đă nêu nghi ngờ về Hồ! Nhất là Hồ rất thân với Lâm đức Thụ (tức Nguyễn công Viễn), một chỉ điểm của mật thám Pháp!

Hồ c̣n ngán Phùng chí Kiên v́ Kiên được quốc tế 3 tín nhiệm hơn Hồ, hơn nữa nếu Kiên nắm giữ lực lượng vũ trang th́ làm sao Hồ có thể nuôi cái mộng làm lănh tụ tối cao của mafia đỏ được.

Cho nên khi Giáp về giúp việc cho Kiên th́ chẳng rơ từ ai mà Pháp biết được ngày, giờ, địa điểm của Kiên qua lại, để tổ chức phục kích và đă bắn chết Kiên (v́ Kiên chống cự và bỏ chạy). Đó là giữa năm 1944. V́ thế, Giáp, là người duy nhất có qua lớp quân sự ơ? Hoàng Phố, trong cái lực lượng vũ trang mafia đỏ đó, được đôn lên làm trung đội trưởng của trung đội vũ trang duy nhất này, và Chu văn Tấn, xuất thân là đội của lính dơng, giữ chức chính trị viên. Và, ngày 22-12-1944, tại Tân Trào, Hoàng quốc Việt thay mặt Trường Chinh, làm lễ trao cờ và trao nhiệm vụ cho Giáp, Chu văn Tấn và cái trung đội ấy.

Cái chết của Phùng chí Kiên rất mờ ám, nên khi Hồ tiếm được quyền lực cao nhất của của mafia đỏ, bộ máy tuyên truyền xuyên tạc của Hồ đă né tránh việc này. Vốn gốc gác là gián điệp và chỉ điểm cũng như quá tŕnh dùng Pháp thủ tiêu những đối thủ của ḿnh, cho nên có thể kết luận rằng việc Pháp biết đường đi nước bước của Kiên là do Hồ trực tiếp chỉ điểm hoặc qua Giáp để thủ tiêu Kiên, kẻ biết quá nhiều bỉ ổi của Hồ và là vật cản lối của Hồ.

(c̣n tiếp)

hy tran (hytran@yahoọcom), September 16, 2004



-- Nong bi dai' (vietnamcongsans@yahoo.com), September 17, 2004.


Response to Anh Hy Trần nĂªn Encode lai Fonts tiếng Việt.....

Việt Thường Bài 2

Tất cả những báo cáo nói trên của Trần Phú và Hà huy Tập gửi quốc tế 3 vẫn c̣n ở kho lưu trữ của trung ương cộng sản Nga-xô (cũ).

Giờ xin tóm lược những hành động chính yếu của Hồ tiếp theo đó cho đến ngày hắn ngỏm, mà theo ngôn ngữ khuyển mă của hắn, viết trong di chúc rằng: "đi thăm các cu. Các-mác và Lê-nin". Đến chết mà hắn vẫn một ḷng một dạ ôm ấp "bố Mác" và "me. Lê-nin" của hắn, chứ có nói ǵ đến tổ tiên VN đâu!

Núp dưới danh nghĩa Việt Minh và chính phu? Liên hiệp của nhiều đảng phái không cộng sản; lợi dụng sự ngu xuẩn chính trị của chính phu? Pháp lúc đó cứ muốn duy tŕ chủ nghĩa thực dân, và lợi dụng tinh thần xả thân v́ nước của nhân dân VN, đồng thời che đậy lốt quỷ đỏ của hắn bằng cách "giải tán đảng cộng sản Đôngđương", Hồ đă tập trung mọi cố gắng để nắm lấy lực lượng vũ trang.

Qua biên bản các cuộc họp chính phủ (1945-46) hiện c̣n lưu trữ trong cái gọi là "bảo tàng Hồ chí Minh", th́ thấy, thoạt đầu Hồ núp dưới danh nghĩa Chính phu? Liên hiệp đa đảng để mở các lớp quân sự cấp tốc cho thanh niên, học sinh, sinh viên, đặt tên Trần quốc Tuấn, do Vơ nguyên Giáp phụ trách. Tiếp theo là ngày 7-1-1946, để có thể chi viện hiệu quả cho cuộc chống thực dân Pháp ơ? Nam bộ, Hồ đề nghị và được các đảng phái đồng ư hợp nhất lực lượng quân sự, gọi là Quân đội Quốc gia. Cu. Vũ Hồng Khanh (VNQĐD) làm bộ trưởng quốc pḥng. Sau đó Hồ ma giáo đề nghị cu. Vũ Hồng Khanh tham gia phái đoàn kư hiệp định sơ bộ 6/3/1946 ơ? Đà-lạt (nghĩa là lột chức của cu. Vũ Hồng Khanh một cách khéo léo). Hồ đề nghị luật sư Phan Anh (từng là thành viên chính phu? Trần Trọng Kim) thay cu. Vũ Hồng Khanh làm bộ trưởng quốc pḥng, và giáo sư Tạ quang Bửu (nhân sĩ không đảng phái) làm thứ trưởng. Quân đội hợp nhất có các cấp lănh đạo là:

1) Chính trị vụ trưởng là ông Hoàng đạo Thúy, không đảng phái, nguyên là huynh trưởng hướng đạo sinh;

2) Y tế vụ trưởng là bác sĩ Vũ văn Cẩn, không đảng phái;

3) Chế tạo vụ trưởng là Vũ Anh, người của Việt Minh.

Nh́n vào sự phân công đó, ai mà đoán được mưu ma chước quỷ của Hồ. Thậm chí nhiều đơn vị vũ trang ở địa phương vẫn giữ tên của các tiên liệt VNQĐD, như đại đội chủ lực ơ? Hải-pḥng, mang tên Kư Con (liệt sĩ VNQĐD)! Thế rồi, lấy cớ về tầm quan trọng của hội nghi. Fontainebleau ơ? Pháp, Hồ đề nghị luật sư Phan Anh tham gia phái đoàn. Và, Vơ nguyên Giáp thay thế luật sư Phan Anh, giữ ghế bộ trưởng quốc pḥng của Chính phu? Liên hiệp. Trong quân đội quốc gia, Hồ phong quân hàm thiếu tướng cho Lê thiết Hùng, một người từng là sĩ quan cao cấp của quân đội quốc dân đảng Tàu, nhưng đă được Hồ bí mật kết nạp vào tổ chức mafia đỏ (khi đó Lê thiết Hùng chưa được biết rằng mafia đỏ là cộng sản; lễ kết nạp theo kiểu cắt tiết gà, ăn thề như thảo khấu lục lâm) và theo đề nghị của Vơ nguyên Giáp, cho Hoàng văn Thái cái ghế tham mưu trưởng. Nói chung, Hồ đă nắm được quân đội về mặt tổ chức. C̣n phía công an (tức nội vụ) cu. Huỳnh Thúc Kháng chỉ là một nhân sĩ yêu nước, giữ ghế bộ trưởng nội vụ, nhưng thực quyền là ở trong tay Hoàng hữu Nam (tên thật là Phan Bôi, em ruột cu. Phan Khôi), thứ trưởng nội vụ, một tên mafia đỏ khát máu nổi tiếng. Sau đó Hoàng hữu Nam bị tai nạn chết, nhưng Hồ vẫn c̣n những quân cờ đắc lực là Trần Hiệu, Lê Giản, Chu định Xương (là những kẻ đă tạo dựng ra vụ án "Ôn như Hầu" ơ? Hà-nội để bôi nho. VNQĐD, tiến tới loại bỏ nhẹ nhàng VNQĐD trong Chính phu? Liên hiệp). Sau khi yên tâm ở lực lượng quân đội đă nằm trong tay Vơ nguyên Giáp và lực lượng công an nằm trong tay Trần Hiệu, Lê Giản (c̣n cu. Huỳnh Thúc Kháng chỉ là bù nh́n), cũng như đẩy được cố vấn Vĩnh Thụy (tức vua Bảo Đại) và cu. Trần Trọng Kim (tháp tùng vua Bảo Đại) qua Trùng Khánh công cán, Hồ bấy giờ mới yên tâm lên đường qua Pháp, mà mục đích chính là để liên lạc với mẫu quốc đỏ, xin chỉ thị chiến lược. Hồ ủy quyền cho cu. Huỳnh Thúc Kháng thay Hồ, mà mục đích chính là mượn cái uy tín "yêu nước và trung thực" của cu. Huỳnh Thúc Kháng để dựa vào tài liệu của tụi Trần Hiệu, Lê Giản, Chu định Xương chế biến ra cái vụ án "Ôn như Hầu". Thế là, cu. Huỳnh Thúc Kháng đâu ngờ đă bị rơi vào bẫy của ho. Hồ để làm cái việc mà lịch sử trung thực sẽ không thể tha thứ cho cụ, v́ qua vụ án "Ôn như Hầu" cụ đă giúp Hồ loại bỏ được VNQĐD trong Chính phu? Liên hiệp (dù là vô thức).

Trước khi Trung cộng chiếm được toàn bộ lục địa Tàu, 1949, th́ Hồ tỏ ra "khiêm tốn", "dân chủ" trong hành động. Nhưng sau năm 1949, nối liên lạc được với Trung cộng để giúp đỡ thành công cái gọi là "chiến dịch biên giới 1950", Hồ đă đưa luân phiên nhân sự của lực lượng vũ trang của Chính phu? Liên hiệp qua Trung cộng học tập - cả chính trị lẫn quân sự - Cho nên khi số đi Trung cộng học xong, được Trung cộng trang bị lại, th́ khi về họ trở thành lực lượng vũ trang của Hồ, số lớn trở thành đảng viên cộng sản hoặc đoàn viên thanh niên cộng sản. Thực ra họ vào đảng cộng sản theo kiểu tập thể, ồ ạt mà như Hồ nói là "mở rộng cửa đảng (cộng sản)", tưởng rằng như thế là toại nguyện xả thân v́ nước, bởi Hồ và tập đoàn mafia đỏ của hắn dụ khị rằng vào đảng để thành lực lượng tiên phong, lực lượng xung kích v.v... đánh đuổi thực dân Pháp. Chính v́ cái bong bóng "tiên phong", "xung kích" để "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh" mà bao thanh niên VN yêu nước bị lừa, chứ đâu có được nghe nói là "chiến đấu và bảo vệ chủ nghĩa xă hội"! V́ có ai biết chủ nghĩa xă hội là cái chó ǵ đâu. Hồ và đồng bọn c̣n khai thác triệt để tinh thần "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh" ấy của thanh niên trong lực lượng vũ trang lúc đó bằng cách bày ra cái tṛ: mỗi lần đi chiến đấu, những người lính trẻ lúc đó muốn được trao nhiệm vụ cảm tử, phải làm đơn xin vào đảng, được kết nạp tại trận địa rồi mới xông lên "quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh".

Đồng thời dùng thủ đoạn lừa đảo nói trên để nắm chặt hơn, độc quyền hơn lực lượng vũ trang thông qua tổ chức đảng cộng sản, Hồ và đồng bọn cho h́nh thành ở tất cả các đơn vị vũ trang, dù lớn hay nhỏ, cái gọi là "chi bộ đảng cộng sản", "chi đoàn thanh niên cộng sản", "đảng ủy cộng sản". Thế là Hồ đă độc quyền nắm giữ lực lượng vũ trang. Rồi Hồ phong quân hàm, tạo ra cái gọi là "hông" hơn "chuyên", nghĩa là tổ chức cộng sản thông qua "chính trị viên" hoặc "chính ủy", với việc quân sự chuyên môn, thông qua cấp chỉ huy đơn vị. Tất nhiên ở mỗi đơn vị, quyền sinh sát nằm trong tay các chính trị viên hay chính ủy. Chỉ huy trưởng phải chấp hành lệnh chính trị viên, ngay cả kế hoạch hành quân chiến đấu cũng phải được chính trị viên chuẩn y. Chính trị viên và chính ủy c̣n là kẻ quyết định, việc đề nghị cấp trên thăng cấp hay cho đi học những binh lính trong đơn vị.

Để quản lư chặt chẽ cái tổ chức đảng cộng sản ở các đơn vị vũ trang, Hồ cho ra đời cái gọi là "tổng cục chính trị". Tất nhiên cái tổng cục chính trị này nắm cả công tác đảng lẫn quản lư nhân sự, đề bạt cán bộ. Và, cũng tất nhiên là ngoài Hồ và chân tay của Hồ trong tổ chức mafia đỏ ra, chẳng ai có quyền được biết mọi hoạt động và tổ chức của lực lượng vũ trang, cái mà Hồ gọi là "xương sống của cơ quan chuyên chính". Rồi Hồ thông qua cái tổng cục chính trị đó mà đẻ ra các tṛ ma giáo khác như cụm từ "bộ đội cu. Hồ", "lính cu. Hồ" cũng như khẩu hiệu hành động cho lực lượng vũ trang là: "trung với đảng, hiếu với dân, nhiệm vụ nào cũng hoàn thành, kẻ thù nào cũng đánh thắng". Cái khẩu hiệu ḷng tḥng ấy chủ yếu là ở cụm từ "trung với đảng", nghĩa là Hồ là ông chủ thực sự của lực lượng vũ trang. Và cũng từ đó, cái khởi thủy của lực lượng vũ trang được h́nh thành dưới sự lănh đạo của Chính phu? Liên hiệp nhằm bảo vê. Tổ quốc và Nhân dân VN, th́ nay nó thoái hóa thành "ngụy quân" có nhiệm vụ bảo vệ "đảng" - tức Hồ và cái tổ chức mafia đỏ của hắn. Và cao hơn, hay nói một cách khác là mục tiêu tối hậu của ngụy quân là "bảo vê. Liên- xô" như Hồ ra lệnh bằng miệng cũng như bằng các nghị quyết của trung ương mafia đỏ của Hồ. Vậy, VN cách Nga vài ngàn dặm, tại sao lại bảo vệ cho Nga-xô, và bảo vệ như thế nào? Xin thưa rằng, trước mắt là phải đánh thắng thực dân Pháp đê? VN trên thực tế là thuộc địa của thực dân đỏ, được cai trị thông qua Hồ, tên toàn quyền kiểu mới của thực dân đỏ, dựa vào tổ chức mafia đỏ mà thực chất đó là những tên mang quốc tịch Nga, nghĩa là Nga gốc Việt. Tiếp đến là làm "lính xung kích" trong chiến lược bành trướng của chủ nghĩa thực dân đỏ và ngấm ngầm bao vây Trung cộng, một nguy cơ tranh quyền lănh đạo thực dân đỏ của Nga-xô.

Kể từ đó, cuộc chiến đấu chống thực dân Pháp không phải để đạt mục tiêu trước đây do Chính phu? Liên hiệp đề ra là giải phóng đất nước, bảo vệ nhân dân, bảo vệ toàn vẹn lănh thô? VN. Mà nội dung mục tiêu của cuộc chiến đó chỉ là mượn danh "giải phóng đất nước", "bảo vệ toàn vẹn lănh thổ của Tổ quốc VN" để thực hiện chiến lược toàn cầu của Nga-xô, tức thực dân đỏ hay đế quốc đỏ cũng vậy.

Ở nông thôn cũng thế, Hồ cho "mở cửa đảng" kết nạp đảng viên từ nông dân. Những người này cũng chẳng hề biết ǵ về cái gọi là "chủ nghĩa cộng sản". V́ ngay trong lực lượng vũ trang, tự bản thân đă là một tổ chức phải có kỷ luật chặt chẽ, hai là nơi tập trung chủ lực nhân sự của tập đoàn mafia đo? Hồ chí Minh, thế mà cũng chưa được học và cũng chưa đủ người hiểu về chủ nghĩa cộng sản để làm công tác giảng dạy. Bản thân cái lũ gọi là "chính trị viên", "chính ủy" c̣n mù tịt. Thục chất chúng chỉ là bọn ít học hoặc chưa bao giờ được học, dễ dàng nuốt những khẩu hiệu mị dân, những kích động thú tính v.v... của ho. Hồ, khiến bọn họ trở thành u mê hoàn toàn và cuồng tín triệt để. Đó thực thụ là những con chó giữ nhà, trung thành với Hồ, cũng có nghĩa là trung thành với mẫu quốc đỏ của chúng, v́ chúng đă nhập quốc tịch Nga-xô.

Câu chuyện về lễ tuyên thệ nhập đảng mafia đỏ khi ấy thật là tức cười. Nhiều đảng viên nông dân kiểu ấy đă thề, trước bàn thờ có lá cờ đỏ, búa liềm vàng (tức quốc kỳ Nga-xô), được gọi là "đảng kỳ" của mafia đỏ; có ảnh Mác. Ăng-ghen, Lê-nin và Stalin rằng: "Thưa hai ông tây rậm râu (tức Mác và Ăng-ghen); một ông sâu mắt (tức Lê-nin); một ông râu chổi mép (tức Stalin), tôi xin thề". Việc tưởng như đùa mà là thực trăm phần trăm, có cả ngàn người biết, kể ca? Hồ, Trường Chinh, Vơ nguyên Giáp, Nguyễn chí Thanh, Lê văn Lương, Hoàng quốc Việt. Chỉ có điều là khi nghe báo cáo về những chuyện như thế, bọn chúng c̣n cảm động rằng đảng viên mafia đỏ kiểu ấy là chân thành từ tim ruột.

(c̣n tiếp)

-- hy tran (hytran@yahoọcom), September 16, 2004



-- Nong bi dai' (vietnamcongsans@yahoo.com), September 17, 2004.



Response to Anh Hy Trần nĂªn Encode lai Fonts tiếng Việt.....

Việt Thường Su+. ti'ch Con ye^u ra^u xanh o+? VN (3)

Những chuyện như trên không phải chỉ ở cái thuở 1950-51 ǵ đó, mà tận sau 1960, một tỉnh ủy viên mafia đỏ ơ? Thanh-hóa c̣n tự hào phát biểu trong một hội nghị nông dân tỉnh (tức nông hội) rằng: "Tỉnh ta rất tự hào v́ là nơi chôn nhau cắt "nhốn" của lănh tu. Lê-nin vĩ đại. Người là ḍng dơi của Lê Lợi, anh hùng giải phóng dân tộc.- Hay ơ? Nghệ-an, quê nội, quê ngoại của Hồ, cũng một phó ban tuyên huấn tỉnh ủy đă hùng hổ giảng về "chủ nghĩa quốc tế vô sản cao cả", có đoạn nói: "Khổng tử là người "du-ma-ni" (tức Rumanie) v́ VN dịch Rou- manie là nước Lỗ-ma-ni, đă đẻ ra thuyết "trung quân" làm chỗ dựa triết học cho phong kiến phản động".

Ở những cấp cao hơn cũng thế, chẳng biết họ ngu thật hay giả vờ ngu để được ḷng Hồ, v́ thấy Hồ ca ngợi loại đảng viên "hai ông rậm râu, một ông sâu mắt, một ông râu chổi ở mép", cho nên cũng phát biểu văng mạng. Thí dụ cụ thể như, cả ngàn người dự lớp nghiên cứu chính trị khóa 1 của trường đại học nhân dân ơ? Hà-nội năm 1955, chắc không thể nào quên "đồng chí" Nguyễn văn Trấn (tác giả cuốn "Gửi Mẹ và Quốc hội"), khi giải đáp thắc mắc của học viên đă bạo mồm nói:

"Những đôi giày của tư bản mà các anh cho rằng đẹp hơn hàng của phe xă hội chủ nghĩa là sai. V́ giày của tư bản dùng để đá đít cha ông các anh, để dẫm lên mồ mả tổ tiên các anh!!! C̣n giày của phe ta (tức Đông-âu khi đó) mà các anh chê xấu v́ giày đó phục vụ giai cấp công nhân nhằm sản xuất ra nhiều của cải cho xă hội!!!"

Xin lưu ư rằng cái ông Nguyễn văn Trấn này đă từng giữ chức phó bí thư xứ ủy Nam-kỳ của mafia đỏ. Sau cái câu phát biểu kiểu "điếc không sợ súng" ấy, ông ta về ban tuyên huấn trung ương của mafia đỏ, chiếm đóng tại trường Albert Sarraut cũ, giữ chức vụ trưởng vụ giáo dục.

Nhiều vị quân, dân, chính ở miền Nam, sau ngày mafia đỏ đặt ách thực dân đỏ, bị đưa đi cải tạo có thể làm nhân chứng rằng nhiều tên ngụy quân mafia đỏ, vai đeo quân hàm trung tá trở lên mà c̣n phát biểu theo kiểu "hai ông rậm râu" rằng:

"Máy bay của ta (tức ngụy quân cộng sản) đứng núp trốn trong các đám mây chờ máy bay giặc Mỹ ném bom trở về, bất thần xông ra bắn rơi chúng."

Kiểu phát biểu này hầu như xảy ra ở khắp cả trăm trại cải tạo, cho ta nghĩ rằng: bọn chúng đă được cho học tập trước khi làm cai tù. Và kẻ giảng cho chúng cái câu nói nổi tiếng ngu ấy chắc chắn phải ở cấp chí ít là đại tá trở lên.

Có thê? Lữ Phương cho rằng Dương thu Hương đă không công bằng khi trong tác phẩm của ḿnh, Dương thu Hương kể về một nhân vật giữ chức "trưởng ban tuyên huấn tỉnh ủy" tức là hắn lănh đạo cả ba ngành: văn hóa, y tế và giáo dục của toàn tỉnh, khi được cấp dưới xin cho ngâm thơ của cu. Đồ Chiểu, hắn đă hỏi: "Đồ Chiểu là thằng nàỏ" Khi được cấp dưới giải thích, hắn đă nói, đại ư là chỉ ngâm thơ "anh Lành" (tức Tố Hữu) thôi, cho chắc ăn!

Dương thu Hương đă viết thực ra c̣n chưa đúng hết. Bởi v́ ngay tên bồi bút hạng nặng kư của ngụy quyền cộng sản Hà-nội là Cù huy Cận, giữ chức thứ trưởng văn hóa, nghe đài phát thanh của chính bọn chúng phát bài "Goan-ta-na-mê-ra" - bài hát đó là của Cu-ba cộng sản - Cù huy Cận gọi Ngô sĩ Hiển hỏi giật giọng:

"Ai cho phép hát bài nhạc giật gân dâm dật ấy. Bài đó xuất xứ từ đâủ"

Khi nghe Ngô sĩ Hiển báo cáo bài đó là của Cu-ba, chào mừng chiến thắng của "cách mạng" ơ? Goan-ta-na-mô; Cù huy Cận lịm người, giả bộ lắng nghe rồi cười cười mừng rỡ: "Ừ, ừ, nghe kỹ th́ quả là hào hùng thật!(?)" Nghe chuyện này mà cứ tưởng như truyện tiếu lâm của nhân dân ta: "... bẩm quan lớn đă... đă thối rồi ạ."

Ngay ca? Trường Chinh cũng vậy. Hắn hùng hổ bằng cái giọng "ra vẻ ta đây là tướng cướp" lên án điệu múa "hu-la-húp" là đồi trụy, là đủ thứ tởm lợm nhất. Nào hay, một đêm sau khi xem đoàn tạp kỷ của Đông Đức, với điệu múa "hu-la-húp" ấy, nhưng thuyết minh viên gọi đó là "điệu múa lắc ṿng", Trường Chinh vỗ tay tán thưởng và khen hết lời, nào là "nghệ thuật", nào là đủ thứ tốt đẹp.

Bọn mafia cộng sản hầu như trọn vẹn là lũ mặt dầy, nói láo không biết ngượng, nói càn, cắn càn. Và, càn bậy nhất là chúng tự đội chúng lên là "đỉnh cao trí tuệ"! Nghe kinh bỏ mẹ! Xin nói tiếp về hoạt động của "ông tiên" của Lữ Phương.

Sau khi đă nắm trọn vẹn quyền lănh đạo về lực lượng vũ trang và tổ chức được đội ngũ ngụy quyền cộng sản ở hạ tầng cơ sở, cuối năm 1951, Hồ cho công khai hóa cái tập đoàn "Nga gốc Việt" của hắn, dưới cái tên hiền lành là "đảng Lao động VN".

Nếu cái đầu của Lữ Phương cũng như các trí thức, học giả, nhà nghiên cứu (kiểu muốn biết sản phụ khi đẻ đau ra sao, không hỏi sản phụ - là người trực tiếp chịu sự đau đớn khi đẻ - mà đi hỏi người gác cửa bệnh viện) về ngụy quyền cộng sản Hồ chí Minh, có chút óc bằng ngón chân cái thôi, th́ sẽ thấy cái gọi là "đảng Lao động" của Hồ chẳng lao động sản xuất cái mẹ ǵ cả. Nó là công cụ của thực dân đỏ, thông qua Hồ và tay chân, chỉ ra công phá hoại đất nước và xă hội VN, một cách có kế hoạch, có mục tiêu trước mắt, có mục tiêu lâu dài. Thế thôi!

Cũng may trời có mắt, nên chủ nghĩa thực dân đỏ chết không kịp ngáp. Nếu không, xă hội VN và đất nước VN bi. Hồ và tập đoàn mafia đỏ phá tanh bành như thế th́ chỉ có lợi cho thực dân đỏ mà thôi. T́nh h́nh ở phía Bắc chắc Lữ Phương không biết, nhưng ở miền Nam sau tháng 4/1975, sau cái mà đàn em của Hồ long trọng tuyên bố là "giải phóng dân tộc" và "thống nhất đất nước" (là điều Lữ Phương nhắm mắt, bịt tai mà tin) th́ bao triệu người dân ở miền Nam bị vào tù; bao triệu người bị cướp nhà cửa và đuổi đi miền núi cho chết đói và bệnh tật; bao triệu người phải vượt biển đi t́m sự sống, và vài trăm ngàn người đă chết ch́m ơ? Biển Đông; các thành phố ở miền Nam bị tàn phá như thế nào v́ lũ ngụy quân cộng sản vừa ngu, vừa tàn bạo ấy! Sân bay Tân Sơn Nhất th́ phá các đường băng để trồng sả. Đất đai quanh Tân Sơn Nhất, mà chính quyền miền Nam xưa dự trù mở rộng sân bay khi nạn cộng sản xâm lăng không c̣n, được chia lô dành cho ngụy quân cộng sản. Các ao ốc, các biệt thự được chia cho mafia đỏ. Ngụy quân mafia đỏ đóng ở đâu th́ chúng tháo cửa sổ làm củi đun, như ṭa cao ốc của ông Đức Âm, chu? Đại Nam ngân hàng ở trước dinh độc lập là một thí dụ.

Lịch sư? VN cũng như lịch sử các nước trên thế giới, đă từng có bao cuộc gọi là "giải phóng dân tộc". Có đội quân giải phóng nào tàn phá làng mạc, giết hại nhân dân không? Nhà Trần vào Thăng Long sau khi đuổi giặc Nguyên; nhà Lê đuổi quân Minh; Quang Trung đuổi quân Thanh có đội quân nào giết dân, tàn phá kinh thành không? Hay là giúp dân ổn định nơi ăn, chốn ở, nhà vua tuyên bố miễn thuế cho dân chí ít cũng 3 năm, có khi tới 10 năm, và ngay tức khắc chứ đâu có "hứa lèo" như Hồ và đồng bọn ngụy quyền cộng sản của hắn từ đó đến nay là Mạnh, Lương, Khải, An cùng anh "cố vấn" hoạn lợn Đỗ Mười và anh "đại tướng cựu chủ tịch" cai ác ôn đồn điền cao-su của Pháp là Lê đức Anh!

Hành động ngụy quân cộng sản hệt như của Tô Định, Mă Chính, Tôn sĩ Nghị nhưng c̣n khủng khiếp hơn cả bọn xâm lược phương Bắc nói trên.

Thật khó hiểu khi cái loại tự khoe có học, có chức vụ v.v... như Lữ Phương, đâu có mù mà không nhận định được những cảnh cụ thể, sờ mó được của nhà cửa tan hoang, máu xương đầy đồng, nhà tù, trại lao động khổ sai mọc như nấm, bao con em dân lành phải làm điếm; trẻ em ăn xin, chui gầm bàn gặm xương ở các nhà hàng hoặc bới rác; các thương phế binh của quân lực miền Nam đói nghèo. Đó là những người đă cống hiến, chân, tay, máu thịt, hạnh phúc gia đ́nh bản thân để bảo vệ miền Nam chống sự xâm lược của thực dân đỏ, thông qua ngụy quân cộng sản Hồ chí Minh; đă ḱm chân chúng nên những loại như Lữ Phương, Hoàng phu? Ngọc Tường, Trịnh công Sơn và một số đang cầm bút ở hải ngoại, được ăn học để thành "trí thức", bằng này bằng nọ như: Đoàn viết Hoạt, hay yên tâm tu luyện (chứ không phải tu rượu) như Thích nhất Hạnh v.v... Ấy, thế mà rồi kẻ th́ vào bưng tự nguyện làm con rối, kẻ ngấm ngầm lập "lực lượng thứ ba", kẻ th́ soạn nhạc phản chiến, kẻ nằm vùng chỉ điểm cho giặc cộng tàn sát đồng bào ơ? Huế v.v... và ra đến hải ngoại c̣n từ chối đứng dưới lá Quốc Kỳ (Vàng Ba Sọc Đỏ) của VN. Thậm chí có kẻ c̣n viết sách "nước đục" để cường điệu và tấn công vào cộng đồng người Việt ở hải ngoại. Cái "nước đục" đó đă lộ rơ bộ óc bă đậu và ḍng máu đục của tác giả. Đó là tên hề từ gấu váy con mẹ cơ hội buôn văn hóa phẩm, đưa thân h́nh con gấu lợn và cái mặt thớt ra ánh đèn để cho gái trẻ làm tṛ cười. Hắn đă quên vợ con hắn v́ ai mà làm mồi cho cá để góp tay với mafia đỏ, đưa "văn hóa mafia đỏ" từ từ thâm nhập vào cộng đồng người Việt ở hải ngoại, nhất là giới trẻ! Sau khi cái hội đoàn "người Việt quốc tịch Nga-xô" đó ra đời (dưới tên đảng Lao động VN), Hồ đă dùng nó làm công cụ lật đô? Chính phu? Liên hiệp đa đảng. Hồ không lộ liễu làm đảo chính như những cuộc đảo chính thông thường là dùng quân đội bắt giữ thành viên chính phủ khác chính kiến với Hồ. V́ như thế th́ quốc tế và nhân dân VN đều biết và sẽ có phản ứng, hậu quả sẽ là hại nhiều, lợi ít.

Với tư cách chủ tịch đảng, Hồ đọc cái gọi là "báo cáo chính trị" trong đại hội 2 tổ chức mafia đỏ, trong đó có phần quan trọng nói về "chính sách giảm tô và cải cách ruộng đất". Sau đó, Hồ - với tư cách chủ tịch Chính phu? Liên hiệp - tŕnh với quốc hội khóa 1 (đa đảng) để biến thành "luật cải cách ruộng đất". Hoàn cảnh chiến tranh, nên Quốc hội 1, chủ yếu là ban thường vụ đă thông qua ngaỵ "Cải cách ruộng đất" không phải điều mới mẻ trong lịch sử chính trị của loài người. V́ mục đích của cải cách ruộng đất trước đó (cũng như sau này ở miền Nam VN, trước khi bị ách đô hộ của chủ nghĩa thực dân đỏ) hoàn toàn nhằm kích thích sản xuất nông nghiệp, xóa dần sự nghèo khổ của nông dân để họ có thể đi theo hướng hiện đại trong sản xuất v.v... Cho nên Hồ đă tiên đoán là Quốc hội khóa 1 triệt để ủng hộ chính sách cải cách ruộng đất. Thuở ấy, ngoài Hồ và tay chân kế cận, ít ai thấy được âm mưu của Hồ là:

"Làm tiền đề cho việc hội đoàn "người Việt quốc tịch Nga-xô" (tức đảng mafia cộng sản) là nơi sản xuất đường lối, chính sách; c̣n Quốc hội chỉ làm cái việc "luật hóa" những đường lối, chính sách đó. Tức là nhen nhóm khái niệm "đảng lănh đạo". Đảng đây tức là cái hội đoàn người Việt quốc tịch Nga-xô đó, công cụ của thực dân đỏ thực thi đường lối mà các cụ nhà ta nói là "dùng khỉ vặt lông khỉ", hay nói rơ hơn là dùng lũ Việt gian để cai trị người Việt và ông chủ thực sự ơ? VN là thực dân đỏ "trong danh xưng mới đại sứ đặc mệnh toàn quyền".

"Để cho cơ quan dân cử tối cao này tự kư án tử h́nh cho ḿnh và các thành viên chính quyền các cấp, không phải là thành viên "hội đoàn Việt gian".

"Và, thế là song song với cái gọi là rèn cán, chỉnh quân trong các lực lượng vũ trang mà nội dung là "mafia hóa", hay nói huỵch toẹt ra là "Việt gian hóa" lực lượng vũ trang, để bộ phận này trở thành lực lượng mà Hồ và bè lũ gọi là "chuyên chính", huỵch toẹt ra là "lực lượng trấn áp", "tuyệt đối" trung thành với Hồ và là công cụ thực thi chiến lược bành trướng của thực dân đỏ (hay đế quốc đỏ cũng vậy). Hồ cho thực thi "luật cải cách ruộng đất". Có điều là, cơ quan chỉ đạo tối cao cũng như nhân sự có quyền ở các tổ đội về tận từng xóm, làng đều phải là thành viên mafia đỏ, chứ không phải là nhân viên của Chính phu? Liên hiệp.

Tại sao Hồ làm như vậy?

Đó là Hồ nhằm mục đích chung (tức quyền lợi của hội đoàn Việt gian hay mafia cộng sản) và mục đích riêng (củng cố quyền lực cá nhân, tạo ra lớp nhân sự mới ít chịu ảnh hưởng của bọn Trường Chinh). Xin được nói rơ hơn về hai mục đích nói trên của Hồ.

1- Mục đích chung:

- Tiêu diệt các cá nhân, các tổ chức của các đảng phái không cộng sản; các hội đoàn tôn giáo;

- Bước thứ nhất của việc bần cùng hóa toàn dân, nghĩa là biến nhân dân VN thành "vô sản" hết, để trở thành nô lệ kiểu mới của chủ nghĩa thực dân đỏ. V́ khi toàn dân không c̣n tài sản, mỗi miếng ăn hàng ngày đều trông vào bàn tay bố thí của Hồ và cái tập đoàn mafia đỏ của hắn, th́ hắn bảo làm ǵ mà chẳng phải làm. Chứng minh cụ thể của việc này là sau cái gọi "giảm tô, cải cách ruộng đất", th́ bắt đầu một lô cụm từ mới ra đời như: "cơm cu. Hồ", "đất cu. Hồ", "dân cu. Hồ", "bộ đội cu. Hồ", và bất cứ nói ǵ, ăn ǵ, làm ǵ cũng phải mở đầu bằng: "ơn đảng ơn bác", kể cả bị bỏ tù, bị tước đoạt tài sản cho đến cả bị giết chết;

- Đưa Hồ cùng với các đầu đà, hộ pháp của chủ nghĩa thực dân đỏ thành một thứ "tôn giáo đa thần" kiểu "liên hiệp để thôn tính". Nghĩa là ảnh Hồ được treo để thờ ở khắp các cơ sở tôn giáo truyền thống như đền, chùa, nhà thờ, miếu, cổng làng, cổng chợ, các công sở và Hồ c̣n chồm chỗm trên bàn thờ Tổ tiên của từng gia đ́nh, chỗ tôn nghiêm nhất!

Thần thánh hóa Hồ cùng với tụi đầu lănh chóp bu của chủ nghĩa thực dân đỏ và sau này c̣n độc quyền tư tưởng cũng như quản lư trọn vẹn hoạt động văn hóa, văn nghệ, truyền thông, đẻ ra nếp sinh hoạt xă hội kiểu mới với những tục lệ mới như bất cứ hoạt động của đám đông nào từ họp ở lớp học, lao động, vui chơi hội hè v.v... đều có cái tṛ hát "đảng ca" (bài "ca ngợi đảng Lao động VN), "lănh tụ ca" (ca ngợi Hồ), hô các khẩu hiệu như "Hồ chủ tịch muôn năm", "đảng Lao động VN muôn năm" cùng với các khẩu hiệu phù hợp với nội dung cuộc họp của đám đông, nhưng nhất thiết phải kết thúc bằng khẩu hiệu trọng tâm là "Liên-xô thành tŕ cách mạng thế giới muôn năm" (tức là cách mạng của thực dân đỏ hay đế quốc đỏ cũng vậy).

2- Mục đích riêng:

Làm sao Hồ có thể quên được việc Trường Chinh ngày đầu gặp Hồ ở biên giới Việt-Hoa, lúc Hồ ra khỏi nhà tù của Trương phát Khuê, đă bảo Hoàng quốc Việt gọi Hồ là "bác". Nghĩa là nhắc nhu? Hồ nên giữ một khoảng cách, đừng có lấn chiếm quyền lực của Trường Chinh. V́ thế Hồ mới vào ơ? Pắc-bó dịch sách cho qua ngày, bị đói rét, bệnh tật. Tất cả sự căm phẫn ấy Hồ đă trút vào bụng cô gái Tày ngây thơ, người đưa cơm cho Hồ. Cái thú trả thù đó của Hồ đă cho ra đời một thằng nhóc và hơn nửa thế kỷ sau, chẳng biết "chống Mỹ cứu nước" là ǵ, ngoài cái nghề trồng rừng, để rồi trở thành nhân vật số một của "hội đoàn Việt gian". Một số nhà b́nh luận của VN ở hải ngoại cũng có cái nh́n "vội vàng" về nhân vật này (v́ nghiên cứu cộng sản theo kiểu chuyện sản phụ thí dụ ở trên) giống mấy anh làm báo phương Tây để "hồ hởi" mừng rằng hắn: "có học và ôn ḥa". Mở mỏ b́nh luận, môi trên c̣n chưa kịp đóng xuống môi dưới; bài viết mực c̣n chưa khô th́... cái nhân vật "có học và ôn ḥa" đó, tức Nông đức Mạnh đă chứng minh cái "có học và ôn ḥa" bằng: cho Cha Nguyễn văn Lư vào tù, kể cả thân nhân; đàn áp giáo dân An-truyền và Nguyệt-biểu theo kiểu cho một ả ni-cô trong cái tổ chức mà xin phép được đặt tên lại là "Sư, Săi Mộc Tồn" (thay cho sư, săi quốc doanh; v́ không nên dùng chữ Quốc, có ư nghĩa thiêng liêng) tố rằng có tự do tôn giáo (quên mất chữ "mác" cho đúng là tự do giáo mác); quản thúc các ḥa thượng Thích quảng Độ; tống cổ dân biểu Quốc hội Âu-châu đến thăm ḥa thượng; tiếp tục quản thúc cu. Lê quang Liêm và khủng bố thân nhân của cụ; đàn áp đồng bào Tây-nguyên và tín đồ Tin Lành; bắt giam các anh Nguyễn vũ B́nh, Lê chí Quang v.v... Nên nhớ, ngày đầu nhậm chức, Mạnh vội đến cảng Nhà Rồng (Sài-g̣n) dâng hương cho Hồ, rồi đi Nghệ- an thăm nhà của Hồ và dâng hương nữa, rồi đi Pắc-bó t́m kỷ niệm của Hồ cũng lại dâng hương. Đúng là cha nào, con nấy: tên ba que đẻ ra thằng con xỏ lá. Từ Pắc-bó, Mạnh cảm động nghẹn ngào, tuyên bố t́m thấy quyển Karl Marx, tập 3. Ối trời, Đất, Thánh, Thần ôi!!! Một quyển sách dù b́a bằng sắt và các tờ ở trong bằng đồng th́ cũng mủn mẹ nó hết rồi chứ c̣n ǵ nữa. Nằm trong hang đá ẩm ướt, không bảo quản đúng 60 năm mà vẫn nguyên vẹn. Đúng là Kinh Tày đ́nh!

Hồ được cái láu vặt, do làm nghề gián điệp phải sống lẫn lộn bất hợp pháp nên hắn do đó thêm nhạy bén phản ứng để sinh tồn. Đúng như sau này hắn hay nói là: "phải giành chủ động trong bị động", Hồ đă áp dụng chữ "bác" của Trường Chinh thành sự độc quyền của Hồ, thành vị trí cao hơn đồng bọn một cái đầu. Nhiều anh múa bút - cả ta, cả tây - đều hư cấu rằng "nhân dân tôn sùng" Hồ nên đă gọi hắn là "bác". Khổ quá! Thế là anh này anh nọ bịa ra, và mấy người sau tin vào sách mà trích dẫn - nhất là của Tây - đă làm giới trẻ bị nuốt phải của giả mà không biết.

Hồ cũng không quên việc khi họp để bầu ra cái gọi là "ủy ban cách mạng lâm thời", Trường Chinh và đàn em là Trần huy Liệu đă dám cùng ra tranh cái chức đó. Cũng nhờ Hồ kịp thời khuếch trương cái vụ giúp phi công Mỹ bi. Nhật hạ rơi máy bay, đưa trả về cho tư lệnh Mỹ ơ? Hoa Nam, được Mỹ giúp cho vũ khí, điện đài và người huấn luyện, nên Hồ mới tạm thắng ở "trung ương", c̣n ở hạ tầng th́ ảnh hưởng của nhóm Trường Chinh, Lê văn Lương, Hoàng quốc Việt vẫn ở thượng phong.

Thêm nữa, phải nói rằng trong tổ chức mafia đỏ trước đó, cũng như trong thời kỳ gọi là "mở cửa đảng" của Hồ, nhiều người gia nhập chính v́ cái bánh vẽ "độc lập, tự do, thống nhất, b́nh đẳng không có cảnh người bóc lột người". Phần lớn những người đó đă hy sinh, tiếc rằng chẳng giúp ǵ được nhân dân và Tổ quốc, mà thành những viên gạch lót đường cho Hồ cũng như bọn Trường Chinh xây nên xa-lộ thực dân đỏ trên bản đồ của chủ nghĩa bành trướng. Số c̣n lại đă có uy tín với dân và gắn bó với quyền lợi của dân. Từ chỗ họ là công cụ của Hồ, nay trở thành chướng ngại một khi h́nh ảnh chủ nghĩa thực dân đỏ bị ḷi đuôi. Đây có thể nói là những người có lư tưởng nhưng tiếc rằng chọn lầm tổ chức. Hệt như cảnh các cô con gái nhà lành muốn đi lao động chân chính đă bị cái bộ lao động của ngụy quyền Hà- nội, do Nguyễn thi. Hằng - cô bồ nhí của tên lang băm Xuân Thủy - làm bộ trưởng lừa đảo bán đi làm nô lệ. Người Việt ơ? Hoa-kỳ phải góp tay giải cứu và giúp đỡ mới ngay năm 2000 này thôi.

(c̣n tiếp)

-- hy tran (hytran@yahoọcom), September 16, 2004



-- nong bi dich'' (vietnamcongsans@yahoo.com), September 17, 2004.


Moderation questions? read the FAQ