QUÂN ĐỘI VIỆT NAM CỘNG H̉A

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

QUÂN ĐỘI VIỆT NAM CỘNG H̉A Đỗ Thái Nhiên

Lúc bấy giờ là tháng năm, 1985, người Việt Nam tại quốc nội, nhất là dân chúng cư ngụ vùng Saig̣n, Gia Định, vẫn nô nức nhưng kín đáo t́m đường vượt biên. Trong trường hợp âm mưu vượt biên thất bại, người vượt biên sẽ bị Cộng Sản Việt Nam hành hạ dưới tội danh "phản quốc". V́ thế, công việc chuẩn bị vượt biên cần phải được bảo mật tuyệt đối. Chính v́ hai chữ "bảo mật", nhiều người đă ra khơi một cách hoàn toàn bất ngờ, không một lời giă biệt bằng hữu. Riêng tôi, tôi nhất định vượt biên, nhất định bảo mật, nhất định ân cần thăm viếng và từ biệt bạn bè cũ. Nhằm đáp ứng các "nhất định" vừa nêu, một ngày trước khi rời xa quê hương, tôi quyết định t́m gặp những người bạn đặc biệt của tôi. Những người bạn đó hoàn toàn kín tiếng. Những người bạn đó không c̣n bận tâm chọn lựa đời sống ở bên này hay bên kia bờ đại dương. Những người bạn đó đă đi trọn đường trần bằng tất cả gian khổ với một ước mơ bất thành: ước mơ Việt Nam thống nhất, dân chủ và thịnh vươ.ng. Những người bạn đó chính là các bạn đồng ngũ thương mến của tôi đang an nghỉ tại nghĩa trang Quân Đội Biên Ḥa.

Chiều hôm ấy, khoảng ba giờ, một ḿnh tôi thẫn thờ bước vào nghĩa trang Biên Ḥạ Bức tượng Thương Tiếc nằm ở ngay cổng đă bị mang đi nơi khác tự bao giờ. Con đường từ xa lộ chạy vào tới đài kỷ niệm Chiến Sĩ Trận Vong vẫn c̣n đó, vẫn dài, vẫn thẳng, nhưng hai hàng phượng đứng bên đường trông thật tiều tụy và ủ dột. Có thể v́ phượng thiếu nước, thiếu gió. Có thể v́ phượng muốn biểu tỏ tấm ḷng trắc ẩn của cỏ cây dành cho hàng ngàn anh linh chiến sĩ đă vị quốc vong thân nhưng nay phải ngậm đắng nuốt cay nơi suối vàng trước cảnh "quốc" đang bị đè bẹp dưới ách độc tài Cộng Sản. Vào tới khu dành cho mộ phần của chiến sĩ, khách viếng mộ tận mắt chứng kiến toàn thể nghĩa trang đều bị đập phá tàn nhẫn. Đây là một ngôi mộ bị đào bới để lộ cả quan tài mở nắp, di cốt tử sĩ đă biến mất. Kia là một ngôi mộ nằm ở triền đồi, bia đá vẫn c̣n nguyên nhưng di ảnh của người quá cố có dấu vết vài phát đạn vào mắt, vào miệng. Kế đó là nơi an nghỉ của một sĩ quan cấp tá, trên bia đá, người nào đó lấy sơn đen viết một câu giễu cợt, rất phản văn hóa. Cứ như vậy, khách viếng nghĩa trang lần lượt ghi nhận vô số h́nh ảnh năo nề của một nghĩa trang bị nhận xuống tận cùng của hố ô nhục. Mặc cho ô nhục chồng chất, toàn bộ mộ phần của nghĩa trang Quân Đội Biên Ḥa vẫn lặng lẽ hướng về đài chiến sĩ trận vong. Đài này nằm trên đỉnh một ngọn đồi tọa lạc tại trung tâm nghĩa trang. Kiến trúc trọng yếu của đài chiến sĩ trận vong là một tháp xi-măng xám, cao vời vợi. Tháp này gợi nhớ h́nh ảnh cây bảo kiếm của người chiến sĩ vô danh năm xưa đă để lại nơi dương thế trước khi đi vào cơi vĩnh hằng. Từ cơi vĩnh hằng xa xăm kia, người ta vẫn nghe vang vọng một câu hỏi, nửa như kinh ngạc, nửa như phẫn hận: tại sao nghĩa trang của những anh hùng vị quốc vong thân lại có thể bị lăng nhục???

Bây giờ nhiều năm đă trôi qua... Bây giờ những xót xa về cảnh tượng hoang phế và cô tịch của nghĩa trang Quân Đội Biên Ḥa đă lắng đọng... Bây giờ những uẩn ức về lệnh buông súng tức tưởi đă trôi xa vào quá khứ... Bây giờ thời gian là năm 2002, một chiều tĩnh lặng cuối thụ Không gian là công viên tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ thuộc thị xă Westminster, California. Tôi ngồi tựa lưng vào chân tượng đài, trầm ngâm suy nghĩ về quân đội Việt Nam Cộng Ḥa.

I. Phương pháp đánh giá một quân độị

Trước tiên, tôi nghĩ tới những luận cứ chê trách QĐVNCH. Có người nêu rơ danh tánh vài ba ông tướng buôn lậu để đơn giản cho rằng QĐVNCH là quân đội buôn lậu. Người khác đă viện dẫn trường hợp đào ngũ, nghịên ngập của năm bẩy quân phạm trong quân lao G̣ Vấp để vội vàng kết luận: QĐVNCH là quân đội vô kỷ luật. Người khác nữa đă kể lại câu chuyện một quân nhân đầu hàng địch quân trên trận địa để nhanh chóng nhận định QĐVNCH là quân đội hèn nhát... Tất cả các đánh giá vừa kể hiển nhiên là kiểu đánh giá xuất phát từ những người rất giầu ác ư nhưng vô cùng nghèo nàn hiểu biết về phương pháp đánh giá. Làm thế nào để chúng ta có thể đánh giá một tập thể trên căn bản chừng mực và nghiêm chỉnh? Đi t́m giải đáp cho câu hỏi vừa kể, có lẽ chúng ta nên suy nghĩ về một phương pháp đánh giá trong khoa kinh tế học. Mỗi khi tổng sản lượng quốc gia gia tăng, chưa hẳn người dân được sống trong thịnh vượng. Những năm gần đây, tổng sản lượng quốc gia Việt Nam được ghi nhận là gia tăng nhưng tuyệt đa số quần chúng Việt Nam vẫn bị giam cầm trong cuộc sống cùng khổ. Lợi nhuận của sinh hoạt kinh tế phải là lợi nhuận chung của toàn bộ xă hộị Lợi nhuận kia phải được phân bổ hợp lư cho toàn dân. Thế nhưng CSVN đă cưỡng chiếm lợi nhuận kinh tế cho đảng CS và cho cá nhân đảng viên nhất là đảng viên thuộc giai cấp tư bản đỏ. Đó là lư do giải thích tại sao tổng sản lượng quốc gia VN gia tăng nhưng hai chữ "thịnh vượng" vẫn là người khách cực kỳ xa lạ đối với quần chúng nghèo túng. V́ vậy, muốn so sánh mức độ thịnh vượng giữa hai hay nhiều nền kinh tế, các chuyên viên kinh tế phải đồng thuận với nhau về một người tiêu thụ mẫu mực gọi là "kinh tế nhân". Kinh tế nhân là người tiêu thụ một số lượng nhất định về các sản phẩm kinh tế căn bản như vải vóc, lương thực v...v... trong một thời lượng đă được quy ước trước. Thế rồi từ ư niệm kinh tế nhân, chúng ta có thể xác định mức độ thịnh vượng của một nền kinh tế bằng cách cân đo xem nền kinh tế đó đă thực sự nuôi dưỡng được bao nhiêu kinh tế nhân trên tổng dân số. Kết quả của việc cân đo này giúp chúng ta dễ dàng thiết lập bảng xếp hạng kinh tế thịnh vượng giữa các quốc giạ Đánh giá một nền kinh tế, chúng ta cần "kinh tế nhân" làm thước đo. Đánh giá một quân đội, chúng ta cũng cần một thước đo tương tư.. Thước đo đó chính là một người lính b́nh thường. Người lính đó không phải là một ông tướng lúc nào cũng sẵn sàng "bỏ quân chạy lấy người". Người lính đó không phải là anh binh nh́, suốt ngày ngồi ở vọng gác th́ thầm ca bài "Kỷ Vật Cho Em". Người lính đó mang trong người đầy đủ "tính lính" mà hầu hết binh lính trong QĐVNCH đều có. Người lính đó là "người lính tiêu biểu". Bây giờ chúng ta hăy khảo sát phẩm cách người lính tiêu biểu, mà bài viết này chỉ gọi tắt là người lính.

IỊ Quá tŕnh thụ giáo của người lính.

Muốn xác định phẩm chất của một quân đội, chúng ta không thể không t́m hiểu cội nguồn giáo dục đă đào tạo ra hàng ngũ quân nhân cho quân đội đó.

Chế độ CSVN là chế độ độc tài, tham ô và bóc lột. V́ vậy chế độ này cần rất nhiều tay sai để bảo vệ giới thống tri. Cũng v́ vậy giáo dục của CSVN là giáo dục đào tạo tay sai. Chủ nghĩa Marx Lenine và luận cứ ca tụng đảng, suy tôn Hồ Chí Minh, là các công cụ trọng yếu của guồng máy giáo dục CS. Ngược lại, VNCH có một nền giáo dục "rất Người". Trên toàn lănh thổ VNCH, các môn học như: công dân giáo dục, sử học, văn chương, triết học v...v... không hề có chỗ đứng dành cho tư tưởng độc tôn lănh tụ hay độc tôn chế đô.. Đó là nội dung cốt lơi của chương tŕnh giáo dục nhân bản mà người lính của QĐVNCH đă được hấp thụ trong toàn bộ học tŕnh của tiểu, trung và đại học. Đó là một sự thực mà không một người nào đă từng sinh ra và lớn lên trong xă hội VNCH có thể phủ nhận được. Một sự thực mà guồng máy thông tin tuyên truyền của CSVN không thể xuyên tạc hoặc bóp méọ

Ngay sau khi "xếp bút nghiên theo việc đao cung", người lính lại bước vào trường học mới: ngành tâm lư chiến của QĐVNCH. Tại đây người lính không hề bị nhồi sọ để trở thành tay sai cho lănh tụ hay chế độ chính trị nào. Người lính của QĐVNCH chỉ được trang bị một loại vơ khí tinh thần duy nhất là ḷng yêu nước và tinh thần tôn trọng kỷ luật quân đội.

Song song với giáo dục học đường dân sự và giáo dục tâm lư chiến của quân đội, người lính c̣n được hấp thụ một nền giáo dục nhân bản của toàn bộ xă hội. Người ta có thể không đồng ư với các chế độ chính trị tại VNCH về một số sự việc nào đó nhưng không thể chối căi rằng VNCH là một chế độ tôn trọng quyền tự do tư tưởng. Quyền tự do này được thể hiện đậm nét trên hai lănh vực: nghệ thuật tŕnh diễn và nghệ thuật văn học. Điều này giải thích lư do tại sao sau nhiều năm bị CSVN t́m đủ mọi phương cách để tiêu diệt, những tác phẩm văn học nghệ thuật xuất phát từ xă hội VNCH vẫn được lưu truyền càng ngày càng mạnh mẽ trong dân gian ở cả hai miền Nam và Bắc.

Nh́n chung lại, giáo dục học đường, giáo dục tâm lư chiến cùng với giáo dục xă hội là ba nguồn giáo dục nhân bản mà người lính VNCH đă được tôi luyện từ thời niên thiếu cho đến hết cuộc đời binh nghiệp.Trong thực tiễn đời sống, ba nguồn giáo dục căn bản kia đă hướng dẫn người lính VNCH sống và chiến đấu đúng với hướng phát triển t́nh cảm trong sáng của một Con Người. Hướng phát triển đó được triết học cụ thể hóa bằng biểu đồ h́nh trôn ốc. Vạn vật vận động theo h́nh trôn ốc. H́nh trôn ốc triết học có đỉnh đặt trên mặt đất, đáy hướng lên trời. H́nh trôn ốc là h́nh vẽ diễn ư rằng mỗi vận động trong vạn vật đều xuất phát từ một điểm để sau đó phát triển rộng ra, cao lên, cả về lượng lẫn phẩm. Khảo sát diễn tiến phát triển t́nh cảm của một cá nhân, chúng ta thấy: ngay sau khi được cha mẹ cho chào đời, đứa bé quyến luyến cha mẹ. Đó là t́nh con cái đối với cha mẹ (đỉnh của h́nh trôn ốc). Thế rồi theo đà khôn lớn, đứa bé t́m tới t́nh anh chị em ruột thịt, rồi t́nh họ hàng gần xa, rồi t́nh làng xă, t́nh quốc gia dân tộc, t́nh nhân loại... Cứ như thế t́nh cảm của con người sau khi rời đỉnh h́nh trôn ốc đă men theo các ṿng xoáy h́nh trôn ốc để từ thấp lên cao, từ đơn giản đến phong phú cả về phẩm lẫn lượng. Không c̣n nghi ngờ ǵ nữa, quá tŕnh giáo dục của người lính VNCH hoàn toàn phù hợp với nhận định của triết học về vận động của vạn vật. Sự phù hợp vừa nói khẳng định mạnh mẽ rằng: môi trường sống cùng với môi trường giáo dục tại miền Nam Việt Nam trước 1975 đă tạo điều kiện cho người lính VNCH trở thành những người thực sự yêu quê hương đất nước theo đúng quy luật sinh hoạt t́nh cảm tự nhiên của Con Ngườị

III. Bản chất của người lính VNCH.

Do yêu quê hương đất nước, người lính VNCH đă nhận thức được rằng cuộc chiến đấu chống quân đội CSVN trước 1975 là cuộc chiến đấu cho tự do dân chủ, cho chính nghĩa. Sau 1975, nhà khoa học Nguyễn Thanh Giang đă kêu gọi mọi người Việt Nam (Bắc cũng như Nam) hăy tri ân chiến sĩ VNCH trong trận hải chiến chống Trung quốc ở Hoàng Sa. Mới đây nhà văn Dương Thu Hương, một "chiến sĩ chống Mỹ cứu nước" trước kia đă giác ngộ chính nghĩa bằng cách viết bài "Tiếng Vỗ Cánh Của Bầy Quạ Đen". Qua bài viết này, Dương Thu Hương tố cáo cuộc chiến tranh tại Việt Nam trước 1975 do CSVN phát động là một tội ác phỉnh gạt vĩ đại. CSVN phỉnh gạt đồng bào miền Bắc bằng cách nhân danh tự do và cơm áo, đẩy đồng bào lao thân vào cuộc chiến tàn khốc tại miền Nam Việt Nam. Để rồi sau 30/4/1975, CSVN đă để lộ nguyên h́nh là một đảng Mafia tham ô và bóc lột. Nói ngắn và gọn, nhà văn Dương Thu Hương đă xác nhận điều được gọi là chiến tranh "Giải Phóng Miền Nam" do CSVN phát động chẳng qua chỉ là một hành động phi nghĩa.

Các sự thể kể trên đă mạnh mẽ làm nổi bật tính chất chính nghĩa trong cuộc chiến đấu bảo vệ tự do cho miền Nam VN của người lính VNCH.

Do yêu quê hương đất nước, người lính VNCH chấp nhận phục vụ quê hương với những điều kiện sinh hoạt rất thanh bạch. Nghèo khổ không than trách. Nguy hiểm không sờn ḷng. Người lính VNCH bao giờ cũng tận t́nh với nghĩa vụ bảo quốc, an dân. Người lính tuyệt vời kia đă được đền thưởng những ǵ? Phần đền thưởng đó lại chính là con đường "vị quốc vong thân" trong tuyệt đối hiu quạnh. Con đường ấy đưa đẩy người lính rơi vào một t́nh huống cực kỳ quái dị, cực kỳ tê tái. "Đám Ma Tù" là điển h́nh của t́nh huống vừa kể:

"Vài tên cầm súng bước đi đầu Tên nữa AK tiếp theo sau Một xác bó tṛn đôi manh chiếu Hai đầu buộc tréo bốn dây lau Không kèn, không trống, không đưa tiễn Chẳng khói, chẳng nhang, chẳng nguyện cầu Chỉ có bạn tù khiêng lặng lẽ Vùi nông một khối hận thù sâu !!!" (Ngô Minh Hằng--Thi Phẩm Gọi Đàn ) _

Do yêu quê hương đất nước, người lính VNCH bao giờ cũng chuyên cần đổ mồ hôi trên thao trường của các quân trường, bao giờ cũng thiện chiến và anh dũng đoạt chiến thắng lừng danh trên mọi h́nh thái trận địa. Các chiến thắng B́nh Long, An Lộc, tái chiếm cổ thành Quảng Trị, mùa Hè Đỏ Lửa 1972, phản ứng nhanh và chính xác trong biến cố Tết Mậu Thân v...v... là những thí dụ điển h́nh tạo nên "Quân Sử Vàng" của QĐVNCH.

Do yêu thương quê hương đất nước, người lính VNCH bao giờ cũng nêu cao gương trách nhiệm trong mỗi hành động chiến đấu. Hải Quân Thiếu Tá Ngụy Văn Thà anh dũng trầm ḿnh theo chiến hạm do ông chỉ huy trong trận hải chiến với Trung Cộng tại quần đảo Hoàng Sa. Các Tướng Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Nguyễn Văn Hai, Đại Tá Hồ Ngọc Cẩn và vô số anh hùng quân đội vô danh khác đă ngạo nghễ chọn cái chết thay v́ đầu hàng địch quân vào ngày 30/4/1975.

Do yêu thương quê hương đất nước, người lính VNCH bao giờ cũng tôn trọng quân kỷ. Tuy nhiên điều này không có nghĩa là người lính chỉ biết tuân hành mọi loại mệnh lệnh một cách mù quáng. Trong rất nhiều trường hợp, nghĩa vụ ân cần chăm sóc thương bệnh binh phải được xem trọng hơn nghĩa vụ tự giam bó trong quân kỷ. Đó là ư nghĩa của Kinh và Quyền trong tinh thần quân kỷ của người lính VNCH. Đó là ư nghĩa của kỷ luật tự giác mà người lính VNCH muốn đề cao. Đó c̣n là lư do giải thích tại sao trong QĐVNCH lại có những hành động phản kháng kiểu Bác Sĩ Quân Y Hà Thúc Nhơn, Bác Sĩ Quân Y Phạm văn Lương.

IV. Hệ lụy của một quân đội bị bức tử.

Phẩm chất người lính tiêu biểu của QĐVNCH như đă tŕnh bày ở trên chính là phẩm chất của toàn thể QĐVNCH. QĐVNCH sinh ra, lớn lên và hùng mạnh trong môi trường nhân bản. QĐVNCH không hề là, không thể là quân đội tay sai của ngoại bang hay bất kỳ chế độ chính trị nàọ QĐVNCH là h́nh ảnh sinh động của lương tri và ái quốc. QĐVNCH thiện chiến và chiến đấu dũng cảm. Thế nhưng, hành động phản bội của người bạn đồng minh Hoa Kỳ đă mặc nhiên trói tay QĐVNCH. Khai thác hoàn cảnh "bị trói tay" đó, CSVN vội vàng tạo tội ác 30/4/75. Nói rơ ràng hơn, Hoa Kỳ phản bội cộng với bản chất gian ác của CSVN là hai lư do chủ yếu dẫn đến "cái chết" của QĐVNCH. Thông thường chết có nghĩa là từ giă mọi hệ lụỵ Thế nhưng, ngay sau ngày bị "bức tử", QĐVNCH đă để lại cho dương gian ba hệ lụy căn bản như sau:

_ Hệ lụy 1: Hơn ai hết, VC nhận biết rất rơ bản chất nhân bản và ái quốc của QĐVNCH. Vẫn hơn ai hết VC tự nhận biết bản chất Mafia của CSVN. Nhà văn Dương Thu Hương gọi Mafia VC là "Bầy Quạ Đen". Lo sợ ḷng yêu nước và tính dũng cảm của QĐVNCH được dư luận truyền tụng rộng răi và lâu dàị Sự thể này sẽ làm gia tăng vượt bực ḷng căm phẫn của nhân dân VN đối với "Bầy Quạ Đen". V́ vậy trong các thập niên qua, CSVN không ngừng nỗ lực phá hoại uy danh của QĐVNCH. Ngày 24/9/2002 trên báo The Orange County Register, qua bài viết "Victory most can celebrate" của kư giả Gordon Dillow, đă nhắc lại các sự việc:

_ VC phá hủy có phương pháp nghĩa trang QĐVNCH

_ VC đẩy hàng ngàn cựu chiến binh tàn phế của QĐVNCH vào cảnh sống hành khất.

_ VC kiên tŕ và nỗ lực phá hoại công cuộc xây dựng tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ tại Westminster, Californiạ

Ba sự việc nêu trên đi kèm với khối sách báo của VC viết về QĐVNCH là những bằng chứng mạnh mẽ cho thấy ác ư hủy diệt uy danh QĐVNCH của VC.

_ Hệ lụy 2: Sau chiến tranh Việt Nam, dư luận không hề cho rằng Hoa Kỳ đă thua kém VC trên địa bàn quân sư. Tuy nhiên "Hoa Kỳ phản bội QĐVNCH" là một sự thực không thể chối căị Nhằm xóa bỏ mặc cảm phản bội, giới truyền thông Hoa Kỳ đă cố gắng làm cho thế giới hiểu rằng chiến tranh VN là chiến tranh giữa Hoa Kỳ và VC. Đó là lư do giải thích tại sao sách báo và nhất là điện ảnh Hoa Kỳ triệt để tránh né đề cập tới vai tṛ của QĐVNCH trên chiến trường VN. Sự thể "tránh né" vừa nói đă làm cho dư luận hiểu lệch đi rằng QĐVNCH chỉ là cái bóng mờ bên cạnh binh sĩ Hoa Kỳ và rằng QĐVNCH rất ngại chiến đấụ Để bác khước kiểu "hiểu lệch" kia, chúng ta hăy mang con số 400.000 tử sĩ VNCH đặt bên cạnh con số 50.000 binh sĩ Hoa Kỳ tử vong trong chiến tranh VN (http://encyclopedia.com/section/vietnam w. end of the war) . Sự sai biệt lớn lao giữa hai con số là một bằng chứng bằng máu về ḷng ái quốc và dũng cảm của QĐVNCH.

_Hệ lụy 3: Đương đầu với hệ lụy (1) và (2), QĐVNCH hoàn toàn im lặng trong cơi bức tử. T́nh trạng im lặng kia là cơ hội làm cho một số người, nhất là những người ra đời sau 1975 hiểu lầm tai hại về thanh danh của QĐVNCH. Đó là hệ lụy thứ ba mà QĐVNCH đang gánh chịu.

V. Giải trừ oan khiên.

Những điều tŕnh bày ở trên đă minh chứng cả ba hệ lụy là ba oan khiên. Làm thế nào để giải trừ oan khiên?

Giải trừ một: qúi vị cựu quân nhân của QĐVNCH hăy hănh diện về tư cách cựu quân nhân của mỗi quư vi. Quư vị gia đ́nh cựu quân nhân và tất cả những người xuất thân từ xă hội VNCH hăy ghi khắc trong tim óc của mỗi quư vị: chúng ta đă có nhiều thập niên sống trong sự che chở ân cần của QĐVNCH. Một quân đội đă bảo vệ người dân bằng chính sinh mệnh của người lính.

Giải trừ hai: người Việt Nam lớn lên trong chiến tranh hăy giải thích cho người VN ra đời sau 1975, nhất là những người VN sinh trưởng tại quốc ngoại để họ hiểu biết tường tận về lương tri và ḷng ái quốc của QĐVNCH trên những liên hệ thân thiết giữa người dân và QĐVNCH. Hành động giải thích này hoàn toàn không mang ư nghĩa của một cảm tính. Nó là sự truyền đạt từ thế hệ này qua thế hệ khác những hiểu biết về vận động quan trọng của lịch sử. Nó ẩn chứa trong nó ước mơ rằng: trong tương lai, quốc gia Việt Nam sẽ có một quân đội thực sự v́ nhân dân. Các loại quân đội tay sai của "Bác", của Đảng, của bất kỳ phe phái chính trị nào phải triệt để bị loại bỏ. Ước mơ vừa nêu tuy gián tiếp nhưng mạnh mẽ vinh danh QĐVNCH.

Giải trừ ba: đất nước là tài sản chung của toàn dân. Người dân phải thực sự là chủ nhân ông tối cao và duy nhất của đất nước. Đó là chân ư nghĩa của công bằng và lẽ phảị Đó là quy luật sống tự nhiên của mỗi dân tộc và của toàn nhân loạị Quy luật sống tự nhiên kia đ̣i hỏi những hoạt động kiểu giáo dục, luật pháp, kinh tế, nhất là quân sự phải là sinh hoạt nhân bản và công bằng của xă hội. Bài viết này chỉ xin nhấn mạnh đến guồng máy quân độị

Quân đội dân chủ bao giờ cũng vận động theo chuẩn mực bởi dân, của dân và v́ dân. Nhà cầm quyền dân chủ không bao giờ nuôi tham vọng biến quân đội trở thành công cụ bảo vệ ngôi vị cầm quyền. Qua quá tŕnh giáo dục, qua quân sử và nhất là qua thực tiễn chiến đấu và phục vụ, QĐVNCH đích thực là một quân đội của xă hội dân chủ. QĐVNCH và dân chủ như h́nh với bóng. Chế độ dân chủ bị chà đạp, QĐVNCH bị lăng nhục. V́ vậy mọi người Việt Nam trong cũng như ngoài nước hăy nỗ lực mang lại dân chủ cho Việt Nam. Ngày chế độ dân chủ được tái lập tại Viet Nam chính là ngày danh dự của QĐVNCH được phục hồi.

Như vậy là ba phương pháp giải trừ đi kèm với ba hệ lụỵ Mỗi giải trừ tượng trưng bởi một nén nhang.

Nén nhang thứ nhất là lời tri ân của TỔ QUỐC

Nén nhang thứ hai là lời vinh danh tinh thần TRÁCH NHIỆM của QĐVNCH

Nén nhang thứ ba là lời nguyền quyết tâm phục hồi DANH DỰ cho QĐVNCH, một quân đội thực sự yêu nước , thiện chiến, và dũng cảm.

Người viết bài này kính cẩn đặt ba nén nhang kia dưới chân TƯỢNG ĐÀI CHIẾN SĨ Việt Mỹ ,Westminster,California. Hành động này mang hàm ư chúc mừng ngày khánh thành tượng đài. Hành động này c̣n là sự biểu tỏ ḷng tuyệt đối tôn kính và thương yêu đối với QĐVNCH.

Đỗ Thái Nhiên Nguyên thiếu úy , trưởng ban Quân số Tiểu Đoàn 3, Pháo Binh Pḥng Không KBC 4314



-- (Cán_Ngố_Ăn-Dải-Dút@BBP.govt), October 05, 2004

Answers

Response to QUĂ‚N ĐỘI VIỆT NAM CỘNG HĂ’A

to Thai nhien & can ngo dai dut, Think practical, will you. Thanks Commie who teach you to have courage in life to get the fuck out of VN. Commie is your good teacher. Appreciated them , will you ?

-- chi-bua (mingo@netscape.net), October 05, 2004.

Response to QUĂ‚N ĐỘI VIỆT NAM CỘNG HĂ’A

I don't understand Vietnamese, but you barked in English so I could understand a little about you. uumm! I doubt the Republic of South Vietnamese Soldiers would appreciate your low class insult, they were one pround soldier and they still are. It is fact you do not face fact and speak profoundly in foul language that show you how insane you are with the matter. Get on with life and change yourself to be a productive individual.

-- (Foxtrott@Foxtrott.com), October 05, 2004.

Response to QUĂ‚N ĐỘI VIỆT NAM CỘNG HĂ’A

Toi doc bai cua ong thay hay lam vay ong co the giai thich cho toi ly do tai sao mot doi quan nhu vay ma phai chiu thua khong??? ong dung dua ly do la tai My boi My chi la phu thoi giai thich ro mot chut va ong co the cho toi biet duoc kha nang cua QDVNCH truoc nam 75 no hung manh nhu the nao ma thua cs duoc ong co the gui mail cho toi duoc chu toi rat muon biet ca hinh anh va nhung doan phim tu lieu ve QDVNCH ve kha nang luc luong noi chung la tat ca boi chung toi khong biet gi ve QDVNCH ca ok chu

-- hoi chut (khongbuonkhonghandau00@yahoo.com), October 08, 2004.

Response to QUĂ‚N ĐỘI VIỆT NAM CỘNG HĂ’A

ui đọc cái bài này trên 1 cáon thread ở pḥ rum này. Bài đu8ợc ca9't ra từ 1 buổi hội thảo cua các experts đang bàn thảo lại cuộc chiến ơ Việt Nam tronmg năm 1973-1975.

********************************************************************* ********************************************************************* **********************************8

June 23, 2003 From the desk of Jane Galt: Kevin Drum asks an interesting question:

could South Vietnam have beaten the North if we had continued to support them after 1975? (Not with ground troops, that is, but with air support and supplies.) Tacitus thinks so, and blames Democrats of the era for cutting off support, while my reading has convinced me that we were simply throwing good money after bad and the cutoff was justified. Nothing short of nuclear war would have allowed the South the beat the North, and we were simply facing reality when we finally ended our support of a corrupt and hopelessly inept South Vietnamese regime that had no chance of winning. Better late than never.

However, I'm no expert on Vietnam-era military history, so perhaps I need to read up on this. Aside from Rambo-esque "they wouldn't let us win" rhetoric, this is really the first time I've heard a serious argument that the South could have won, either with or without us. Interesting topic.

UPDATE: On a broader level, this discussion gets to a more fundamental question: why did communism fail? Was it because of our consistent military opposition (as in Vietnam, for example), or was it because communism was a lousy economic system and would have failed regardless of all the proxy wars we fought?

Some of both, surely, but I suspect more of the latter. Anti- communists in the U.S., I sometimes think, don't really show the courage of their convictions when they insist that the Soviet Union fell only because Reagan pushed so hard on them militarily. That betrays a confidence in communism as a political and economic system that I really don't share.

Based on my extremely limited reading, I agree with Kevin that communism would probably have fallen anyway. It seems to me that after the initial frenzy of Stalinist/Maoist mad energy, which involved the (I think) historically unique idea of building capital plant out of a low-accumulated capital society simply by murdering whatever number of people were required (25,000 were killed building a single large steel facility in the USSR), communist regimes were simply accidents waiting to happen. The soviet union was saved by repeated miracles that propped them up financially just enough to keep going; I'd argue that it was the failure of another miracle to materialize in the 80's, as had happened in the 40's, 50's, 60's, and 70's, that put the Soviet Union out of business, not Uncle Ronnie's military spending.

But does it therefore follow, as my triumphant liberal friends have proclaimed, that we should not have opposed the Soviet Union militarily? I think not. For one thing, while military spending didn't cause the downfall of Soviet Communism, it probably hastened the demise. And for another, if we hadn't opposed the Soviets, and later the Chinese, I think it's a safe bet that a lot more of the world would have fallen under communist domination. Communism, in its major forms, became wrapped up with the strident nationalist impulses of two very large countries. And for the people so dominated, things were very much more awful than they had previously been (even in Cuba, which probably got the best deal in the Soviet bloc due to its proximity to us.)

If we hadn't actively sought to contain communism, the Russians would certainly have rolled through much more of Western Europe. Southeast Asia would be a solid wall of quasi-communist hellholes, with South Korea participating in all the unbearable awfulness that's going on right now in the North. The rest of Asia might have fallen too. If 30 years of Soviet occupation could do what it did to Hungary, one hates to imagine what it might have achieved in Bangladesh.

Our military opposition increased the cost of acquiring new countries for their empire until it was too high for a communist economy to bear. And considering just how bad communism was for the countries where Russia and China succeeded, I'd say that that alone is worth the price we paid.

Posted by Jane Galt at June 23, 2003 04:40 AM | TrackBack | Technorati inbound links

Comments I think uncle Ronnie does deserve some of the credit and I believe that you make my argument for me at the end of your post (thank you very much). Yes, their economic system stunk but was also be propped up by the west in many instances as well. Had we trade embargoed them in the 50's and we also leaned on them through European and Japanese trade and made it stick until they cracked, all of this in ADDITION to an arms race they could not afford nor win, I think we could have brought them down by the late 60's or early 70's. That would have solved the Viet Nam issue. Nixon's détente policy just prolonged the misery.

Posted by: Jimbo on June 23, 2003 05:09 AM What if?

According to the Black Book of Communism, communist states murdered around 100 million people during the 20th century, mostly people of their own countries. That toll is not over yet since communist parties still rule over a large fraction of mankind. Who can predict how high the final cost will be?

What if, instead of looking at Vietnam 1975, we look at Europe in 1945. What if America confronted the Russians fully rather than just contained them. It would have been bloody, no doubt, bloody for America for certain. But if communism was finished off then instead of lingering and spreading, and even abiding, how many lives would have been saved? 50 million? Maybe more?

As harsh as some think the Cold War was, it still was a policy of fighting on the cheap, cheap for America, and without full regard for the horrible cost the rest of the world would pay.

The importance of Reagan was not so much the military build up as important as that was, but the desire to roll back communism. And even though Reagan's campaign was fought on the cheap and in the margins, it still marked an important change from the old policy of containment. I think the confrontational policy of Reagan deserves credit. Another president, such as Nixon, might have aided the Soviets to stumble along, in the interest of 'world stability', and prolonging the agony of the fall. Remember how feckless the elder Bush was when occupied Europe began to throw off it's chains? And how Bush made nice with the butchers of Tiananmen Square?

Even if the South Vietnamese were a lost cause in 1975, we should not have abandoned them. We should have given them the chance to survive. Not only did we abondon Vietnam, the craveness of the American lack of will spurred the Soviets into a burst of aggression not seen since the end of WWII. The period from 1975 to 1980 was a disaster.

Posted by: Brad on June 23, 2003 08:01 AM If Communism had been "done in" in 1945, it would not have had an opportunity to demonstrate that it cannot work. This would have led to LOTS more people trying it out some time in the future. The benefit from allowing it to fall on its own, in both the western and eastern hemisphere, is that we not have experimental evidence that the concept is unworkable. The partition of Germany and Korea (some might include China, but that is a stretch) provided the opportunity to test two divergent political systems in two different cultures, head-to-head. And in both cases, Communism failed - it couldn't (can't) feed people, house them, or provide them with satisfying work. Experimental evidence in a direct comparison is the gold standard of science.

There are still some stalwart intellectuals in the west who will argue that it just wasn't tried "the right way", but they don't have any good examples to point to, so they should just be ignored.

Posted by: Ralph on June 23, 2003 08:15 AM Could the ARVN have beaten the NVA?

Possibly, but we will never know.

North Vietnam by 1972-73 was at the end of its manpower rope. Some North Vietnamese were hiding from conscription, and a trip south to what was viewed as inevitable death.

At the same period, the ARVN were doing something that had never been done before -- repelling armor attacks with unsupported light infantry. Their army had become professional enough to begin rolling back the North.

That ended when the '73 Arab-Israeli war began. Congress cut off all military aid to South Vietnam, using aid to Israel as the lever to pry Nixon's approval. Starved of supplies -- bullets and anti-tank missiles, rather than airstrikes -- the South began a slow collapse as their troops increasingly lacked the means to fight. By the end of the war M-16 bullets were being rationed and surgical dressings were being reused.

Despite this, it still took the NVA two years to beat an almost defenseless foe. What would have happened had we simply given the South munitions for their ground forces, absent any American air or naval support? Hard to tell, but I find it difficult to believe that the North would have made it to "Ho Chi Mihn City" before the end of the Carter Administration.

Posted by: Mark L on June 23, 2003 09:25 AM Could the ARVN have beaten the NVA?

Possibly, but we will never know.

North Vietnam by 1972-73 was at the end of its manpower rope. Some North Vietnamese were hiding from conscription, and a trip south to what was viewed as inevitable death.

At the same period, the ARVN were doing something that had never been done before -- repelling armor attacks with unsupported light infantry. Their army had become professional enough to begin rolling back the North.

That ended when the '73 Arab-Israeli war began. Congress cut off all military aid to South Vietnam, using aid to Israel as the lever to pry Nixon's approval. Starved of supplies -- bullets and anti-tank missiles, rather than airstrikes -- the South began a slow collapse as their troops increasingly lacked the means to fight. By the end of the war M-16 bullets were being rationed and surgical dressings were being reused.

Despite this, it still took the NVA two years to beat an almost defenseless foe. What would have happened had we simply given the South munitions for their ground forces, absent any American air or naval support? Hard to tell, but I find it difficult to believe that the North would have made it to "Ho Chi Mihn City" before the end of the Carter Administration.

Posted by: Mark L on June 23, 2003 09:26 AM The Soviet Unions's demise was no doubt hastened by its extraordinary high rate of military spending, but conservatives give Reagan too much credit. It was Brezhnev who started spending the S.U. into the ground. Maybe we should credit Kennedy with humiliating Krushchev in the Cuban Missile crisis and thereby contributing to his downfall. Also, the Vietnam War was a great drain on U.S. military resources and I wonder if that encouraged the Brezhnev regime to try (successfully) to catch up to the U.S. militarily. If so, then the Vietnam War might have contributed to the demise of the Soviet Union, in a thoroughly ironic way.

Posted by: Phil P on June 23, 2003 09:57 AM Nothing ironic about it. Soviet GDP invested in propping up the NVA was much higher than almost anybody in the West was willing to believe. The true cost to the Soviets weren't known until over a decade afterwards, after the Soviet collapse. A few analyst had it right but the folks with the numbers that were a mere fraction of the reality were the ones who won the ears of the White House and Congress.

Posted by: Eric Pobirs on June 23, 2003 10:40 AM Brad - the problem with what you suggest is that there was no way in hell that the Allies were going to continue the war once the Axis was defeated. Repeat, none - the will to fight didn't exist on either side.

It's a nice thought, fifty years after the invention of the H-Bomb. But any analysis you read will make it clear that it wasn't gonna happen.

Thus the Yalta concessions - "how can we create a modus viviendi that stands a snowball's chance in hell of remaining stable?"

Posted by: ben on June 23, 2003 10:58 AM Back in 1984, Jonathan Kwitny, a WSJ reporter, published a fascinating book called Endless Enemies. He pointed out that outside of Eastern Europe, the only countries that joined the Soviet empire were the ones where the US had intervened to suppress a local communist movement. Where we let nature take its course, so to speak, and didn't associate the US flag with a bloodthirsty tyrant slaughtering anyone to the left of Walter Mondale, countries affiliated themselves with the West of their own accord.

Posted by: Seth Gordon on June 23, 2003 11:03 AM The question boils down to "was opposing Communism a waste of time?"

Of course not. They laughed at the domino theory, but we spent ten years fighting the spread of Communism in Southeast Asia. They did not ALL fall like dominos, yet some did - Cambodia, Laos - with typically dreadful results.

I don't think that Gorbachev would have decided on his own, hey, let's do some glasnost if there was no power opposing him.

Communism is an evil in itself - look at the results EVERY SINGLE TIME it is tried. Opposing it is simply the right thing to do - even if you don't win every battle.

Posted by: blaster on June 23, 2003 11:07 AM



-- (JAB@JABJAB.com), October 08, 2004.


Response to QUĂ‚N ĐỘI VIỆT NAM CỘNG HĂ’A

May 12, 1989 -- President Bush invites the Soviets to join World Order. Speaking to the graduating class at Texas A&M University, Mr. Bush states that the United States is ready to welcome the Soviet Union "back into the world order."

Please read in full:

http://www.threeworldwars.com/nwo-timeline1.htm

-- thich du thu (toollovers@comcast.net), October 08, 2004.



Response to QU脗N ĐỘI VIỆT NAM CỘNG H脪A

Buồn cười quá

-- buoncuoinhi (Canngoandaidut@BBP.govt), October 14, 2004.

Response to QUĂ‚N ĐỘI VIỆT NAM CỘNG HĂ’A



-- Fuck You Chi Bua.... (vietnam congsan nuoi-heo nhieu qua'@yahoo.com), October 15, 2004.

Moderation questions? read the FAQ