Chuyện một thằng chăn bò làm chủ tịch nước

greenspun.com : LUSENET : Vietnamese American Society : One Thread

(Trích VNEXPRESS)

Chuyện về người thày của Chủ tịch nước

Chủ tịch nước Trần Đức Lương đến thăm gia đình thày giáo cũ năm 1999. "Cậu bé Lương lúc ấy có dáng người bé nhỏ, nước da cũng giống như bây giờ" - nhà giáo lão thành Hồ Cơ nhíu mày nhớ lại những ấn tượng đầu tiên của 54 năm về trước, khi gặp người học sinh cũ mà bây giờ là Chủ tịch nước Việt Nam.

Theo trí nhớ của ông, cậu trò nhỏ đó gây cho ông một ấn tượng khó quên, không phải vì hình dáng bề ngoài mà vì hoàn cảnh gia đình. Khai giảng năm học ấy, thày giáo khá ngạc nhiên khi thấy một cậu bé tự đi bộ 20 km từ nhà đến trường và cũng một thân một mình đi tìm thuê nhà trọ học. Sau khi dò hỏi, ông biết rằng tuy người cha của Trần Đức Lương là một đồng nghiệp với mình, nhưng khó khăn lắm em mới được tiếp tục cắp sách đến trường. Tốt nghiệp tiểu học loại khá, nhà nghèo quá, cậu bé Lương phải nghỉ ở nhà làm ruộng, chăn bò một năm. Sau đó, người cha vừa tiếc sức học của con mình, vừa muốn bù đắp cho con phải chịu cảnh mồ côi mẹ, nên đã gồng mình cho con theo học tiếp.

Khai giảng được mấy ngày, ông đã đến tận nơi trọ của Trần Đức Lương thăm. Ông mừng lắm vì gia đình nhà chủ quý cậu bé ở trọ bởi cái tính ngoan ngoãn, chăm chỉ, giúp việc cho gia chủ. Ban đầu ở riêng, nấu ăn riêng, về sau cụ Lầu - chủ nhà - đã cho Lương sinh hoạt cùng gia đình.

"Từ đó, suốt 3 năm, tôi vừa làm hiệu trưởng trường Nguyễn Nghiêm, vừa đứng lớp, và vui mừng nhận thấy cậu học trò lớp 5D, 6B, 7B Trần Đức Lương học tốt đều các môn, từ hạng thứ 5 dần dần tiến lên hạng nhất trong lớp. Tốt nghiệp cấp II, anh Lương cùng một số không nhiều học sinh được tuyển chọn lên cấp III, rồi năm 1955, anh tập kết ra Bắc. Phải đến hơn 10 năm sau, thày trò tôi mới có dịp gặp lại...", ông Cơ nhớ lại.

Lần gặp thứ nhất, người học trò cũ đã giữ cương vị Tổng cục phó Tổng cục Địa chất. Sau đó, cuộc sống bận rộn và nhiều lo toan, không khí thời chiến cũng như điều kiện thông tin khó khăn làm liên lạc thày trò gián đoạn. Tuy vậy, người thày vẫn dõi theo để mừng rỡ về những bước tiến vững chắc của học trò.

Là người đưa đò, ai chẳng muốn là học trò bay cao bay xa, nhưng nhiều năm tháng đứng trên bục giảng, chưa bao giờ ông nghĩ rằng sẽ có ngày học trò mình làm Chủ tịch nước. Mừng thì mừng chứ ông biết trên cương vị mới, Chủ tịch nước bận trăm công nghìn việc, chắc cũng chẳng có dịp thầy trò gặp lại. Mặt khác, ông biết rằng trên con đường phấn đấu của "ông Lương" (ông Hồ Cơ trân trọng gọi như vậy về người học trò của mình), có biết bao nhiêu người giúp đỡ mà "ông Lương" cần nghĩ đến. Đinh ninh thế, nên ông bà vô cùng bất ngờ khi một ngày, Chủ tịch nước sẽ đến nhà riêng thăm thày dạy cũ.

Đó là ngày 29 Tết năm 1999. Hôm ấy cả hai thày trò vui lắm. "Ông Lương ngồi ở cái ghế sa lông trong phòng này - nhà giáo Hồ Cơ khoát tay chỉ căn phòng khách hẹp, bày biện đơn sơ, tả lại những vị trí của cuộc đón tiếp hôm đó. "Phòng hẹp mà lại hóa hay anh ạ, vì nó làm cho không khí cởi mở, ấm cúng. Cuộc gặp gỡ cảm động, thân mật diễn ra khá lâu. Lần ấy, ông tặng tôi một cây bút rất đẹp mà đến bây giờ tôi vẫn còn giữ".

"Sau chuyến thăm, thỉnh thoảng ông Lương gọi điện thăm hỏi tôi và gia đình. Các dịp kỷ niệm thành lập trường Nguyễn Nghiêm, ông cũng thường xuyên hỏi tôi công việc tổ chức ra sao. Rồi Tết năm 2000 ông lại tới thăm tôi. Lần ấy, ông Lương tặng bà nhà tôi một nửa ký sâm Ngọc Linh. Bà thích lắm, dùng chỗ sâm ấy ngâm rượu, ngâm đi ngâm lại, giờ vẫn uống".

Chiêu một chén trà, nhướng nhướng đôi lông mày bạc, người thày giáo già cười bình thản: "Chuyện về ông Lương chỉ có thế. Tôi cũng không quan tâm riêng đến ông Lương một cách đặc biệt, bởi nguyên tắc đạo đức của nhà giáo là phải chăm chút cho tất cả học trò mình như nhau. Cái quan trọng nhất của thày đối với trò là không chỉ dạy chữ trong nhà trường mà còn phải phát hiện tính cách thật của học trò để dạy người nữa... Mà này, tôi có thể nói chuyện với anh cả tháng về nền giáo dục của chúng ta..."

Quả đúng như ông nói. Học trò vẫn còn nhớ rất nhiều câu chuyện về phương pháp giáo dục của thầy, mà độc đáo nhất là chuyện ông có bí quyết... nhớ học sinh.

Hồi ấy, mỗi giờ ra chơi, lại có lần lượt 3-4 em học sinh ngồi cùng một bàn được... gọi lên gặp thày hiệu trưởng. Chỉ 10 phút thày đã biết được tên các em cùng tính cách và hoàn cảnh gia đình. Nếu nhớ chưa hết, ông lại dò trong bảng sơ đồ vị trí học sinh trong lớp mà ông yêu cầu giáo viên chủ nhiệm lập. Còn tính cách học trò, ông có cách nhớ riêng: nhẫn nại đứng hàng giờ ở vị trí thuận lợi để quan sát thái độ, hành vi từng học sinh và ghi chép tỉ mỉ. Những buổi học đêm, ông thường nhận đưa các em qua những chặng đường vắng, vừa đi vừa tâm sự, hỏi chuyện trò này về hoàn cảnh của trò khác.

"Khi học sinh không hứng thú đến trường, dối trá trong học hành, thì tức là nền giáo dục có nhiều điều bất ổn. Đời tôi chẳng có điều gì đáng kể, ngoài việc đào tạo được những học trò ham học hỏi, trung thực và lương thiện" - bằng giọng nghiêm trang, nhà giáo Hồi Cơ đã khẳng định với chúng tôi như thế.

-- Jean Pascal Bassino (Jean@Pascal.Bassino), February 15, 2005

Answers

Response to Chuyện một thằng chăn bò làm chủ tịch nước

Chủ tịch nÆ°á»›c Trần Äức LÆ°Æ¡ng đến thăm gia đình thày giáo cÅ© năm 1999. "Cậu bé LÆ°Æ¡ng lúc ấy có dáng ngÆ°á»i bé nhá», nÆ°á»›c da cÅ©ng giống nhÆ° bây giá»" - nhà giáo lão thành Hồ CÆ¡ nhíu mày nhá»› lại những ấn tượng đầu tiên của 54 năm vá» trÆ°á»›c, khi gặp ngÆ°á»i há»c sinh cÅ© mà bây giá» là Chủ tịch nÆ°á»›c Việt Nam. Theo trí nhá»› của ông, cậu trò nhỠđó gây cho ông má»™t ấn tượng khó quên, không phải vì hình dáng bá» ngoài mà vì hoàn cảnh gia đình. Khai giảng năm há»c ấy, thày giáo khá ngạc nhiên khi thấy má»™t cậu bé tá»± Ä‘i bá»™ 20 km từ nhà đến trÆ°á»ng và cÅ©ng má»™t thân má»™t mình Ä‘i tìm thuê nhà trá» há»c. Sau khi dò há»i, ông biết rằng tuy ngÆ°á»i cha của Trần Äức LÆ°Æ¡ng là má»™t đồng nghiệp vá»›i mình, nhÆ°ng khó khăn lắm em má»›i được tiếp tục cắp sách đến trÆ°á»ng. Tốt nghiệp tiểu há»c loại khá, nhà nghèo quá, cậu bé LÆ°Æ¡ng phải nghỉ ở nhà làm ruá»™ng, chăn bò má»™t năm. Sau đó, ngÆ°á»i cha vừa tiếc sức há»c của con mình, vừa muốn bù đắp cho con phải chịu cảnh mồ côi mẹ, nên đã gồng mình cho con theo há»c tiếp. 54 năm vá» trÆ°á»›c, tức là năm 1950, khi thầy Hồ CÆ¡ gặp TÄL lần đầu, tá»± Ä‘i bá»™ 20 km từ nhà đến trÆ°á»ng và cÅ©ng má»™t thân má»™t mình Ä‘i tìm thuê nhà trá» há»c - 20 cây số là 2/3 Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng từ Sài gòn Ä‘i Biên Hoà đấy. Äứa nào Ä‘i bá»™ Ä‘i há»c 20 cây số ? Phét vừa chứ ! Lúc này TÄL má»›i vừa qua tiểu há»c tức là má»›i khoảng 11 tuổi, trừ má»™t năm bá» há»c Ä‘i chăn bò . Bố của TÄL đâu mà để cho thằng con 11 tuổi, lông chim còn chÆ°a má»c, tá»± Ä‘i tìm thuê nhà vậy ? Thá»­ há»i nếu có thằng con nít nhà nghèo 11 tuổi nào đến tìm thuê nhà, không biết gốc gác con cái nhà ai, không có ngÆ°á»i lá»›n dắt Ä‘i, thì các Ä‘/c có cho thuê không ? Thá»±c tế dùm tí các Ä‘/c bồi bút Mở đầu ngÆ°á»i viết bài dùng lá»i thầy giáo cúa LÆ°Æ¡ng , nhÆ°ng chủ đích chá»­i LÆ°Æ¡ng rất có trình Ä‘á»™ . Qua 54 năm là khoảng năm 1950 , LÆ°Æ¡ng lúc ấy có dáng ngÆ°á»i bé nhá» , nÆ°á»›c da cÅ©ng giống nhÆ° bây giá» . NghÄ©a là lúc ấy LÆ°Æ¡ng vào năm 1950 đã gìa khú đế và 54 năm sau , đến bây giá» là năm 2005 không lá»›n hÆ¡n được chút nào , vẫn bé loắt choắt nhÆ° thằng oắt con 11 tuổi , no hair . Bố LÆ°Æ¡ng là thầy giáo , thế mà không dậy được thằng con bất lÆ°Æ¡ng này nên tống cổ nó ra khá»i nhà nên nó má»›i "má»™t thân má»™t mình" lủi thủi Ä‘i tìm nhà trỠđể thuê . Sau bố LÆ°Æ¡ng tìm được má»™t đồng nghiệp là nhà giáo Hồ CÆ¡ gá»­i gấm thằng con , nhÆ°ng nó ngu quá chẳng chịu há»c hành nên bị nhà trÆ°á»ng Ä‘uổi vá» . Bố LÆ°Æ¡ng lại đến trÆ°á»ng năn nỉ nên nhà trÆ°á»ng nể tình cho tiếp tục há»c , do đó, nhà giáo Hồ CÆ¡ má»›i nói khó khăn lắm em má»›i được cắp sách đến trÆ°á»ng NgÆ°á»i cha của Trần Äức LÆ°Æ¡ng cÅ©ng là má»™t nhà giáo đồng nghiệp vá»›i thầy Hồ CÆ¡ . Vậy tại sao cha của Lượng không Ä‘i dạy há»c, mà lại Ä‘i làm ruá»™ng , và bắt thằng Lượng bá» há»c Ä‘i chăn bò ? Hồi 1950s, thầy giáo rất hiếm hoi ít á»i và rất được trá»ng dụng, Ä‘i dạy há»c thì Ä‘á»i sống vật chất vẫn khoẻ hÆ¡n làm ruá»™ng chứ . Ha ha ha ... phải cho thằng chăn bò tên Lượng này có cái gốc "con nhà giáo" chứ ! Mẹ kiếp, dù sao nó cÅ©ng Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng là chủ tịch nÆ°á»›c mà mang cái gốc chăn bò thì coi sao được phải không các bác Tiếp theo tác giả chá»­i càng lúc càng hay . Nghèo là vốn nghèo rồi, nhÆ°ng há»c loại khá mà sao lại phải nghỉ ở nhà làm ruá»™ng? do đó nên phải hiểu LÆ°Æ¡ng há»c dốt , bị Ä‘uổi vá» làm ruá»™ng ,chăn bò nên má»›i có chuyện ngÆ°á»i cha vừa tiếc sức há»c của con mình, nghÄ©a là thằng này quá ngu , vừa mồ côi mẹ nên thằng mất dậy nên bố LÆ°Æ¡ng phải gồng mình nghÄ©a là cắn răng chịu nhục cho con há»c tiếp sợ ngÆ°á»i ta chá»­i "Äá»i cha dậy há»c, Ä‘á»i con bán sách" haha



-- Jean Pascal Bassino (Jean@Pascal.Bassino), February 15, 2005.

Response to Chuyện một thằng chăn bò làm chủ tịch nước

Nếu là một nhà giáo có sĩ khí , ông Hồ Cơ phải đứng lên chỉ vào mặt Trẫn Đức Lương mà mắng rằng :"Ngày xưa tôi dạy anh, tôi đâu có dạy anh trở thằng một thằng buôn dân , bán nước, đục khóet, ăn cắp công quỹ. Khi quốc gia, nhân dân bị uy hiếp bởi bọn Bắc xâm các anh vục đầu vào đống cứt và ngậm đầy miệng rồi trốn tránh không dám há miệng tranh đấu cho dân tộc... Có lẽ mồm các anh đã bị nhét đầy phân ...vậy mà anh còn dám vác mặt đến đây gọi tôi là thầy à ?"

Có thế thì ông Hồ Cơ mới xứng đáng là một nhà giáo có tư cách và sĩ khí !

-- Chú Ao (Chu_ao@yahoo.com), February 16, 2005.


Response to Chuyện một thằng chăn bò làm chủ tịch nước

Xa hoi CS Bac Viet tu nam 1955 cho den ngay nay , ve giao duc rat nang ve van de nhoi so,tu chuong va giao dieu.Nguoi nao muon vuon len lam lon trong xa hoi nay phai hoc tinh loc lua,ninh bo ,phan boi nhu kieu : Be ngoai thon thot noi cuoi,be trong tham hiem giet nguoi khong dao.Dan ba cua xa hoi nay ,ngoai nhung duc tinh tren con phai biet dang cai LA DA cho cac ngai lam to xoi.Thi du nhu Xuan Thuy,da co vo nhung van xoi NT Binh sau do mu nay da duoc cat nhac.Sau NT Binh Xuan Thuy da xoi mot em lai Tay trong mot xuong det,nho dang cua troi cho nay em Tay lai sau nay cung lam rat to.Ho so than chet cua nhung anh lam to day day trong cac thu kho mat cua cac nuoc phuong Tay,nhat la cua cac dong chi Lien Xo lop cop nhai quai dep.

-- Lin Ho (Lin@hotmail.com), February 16, 2005.

Response to Chuyện một thằng chăn bò làm chủ tịch nước

Äúng là ngungoc trả lá»i ....

Những thằng Ä‘ang lãnh đạo đảng và nhà nÆ°á»›c bây giá», nếu chúng không liếm đít TB thì làm gì thằng nào cÅ©ng có từ vài trăm nghìn đến vài TỶ ÄÔ LA MẼO giấu ở ngá»ai quốc ? Chỉ có những chú nhÆ° ngungoc má»›i không thấy cái chuyện mà cả thế giá»›i này đã thấy đấy thôi ! Hèn chi chú chá»n đúng cái nick "ngu ngốc" quả không sai !

-- Chú Ao (Chu_Ao@Bacbophuc.com), February 16, 2005.


Response to Chuyện một thằng chăn bò làm chủ tịch nước

Na'y .Chuyện một thằng chăn bò làm chủ tịch nước thi sao ha? Ne' ong ban Jean Pascal Bassino . La' mot nguoi chan bo thi sao .Cha~ le? de mot thang hai nuoc hai dan la'm chu tich ha? Na'y ong ta co' trinh do hoc van khong ? Co'n ong -- Chú Ao ong moi la nguoi Khi quốc gia, nhân dân bị uy hiếp bởi bọn Bắc xâm các anh vục đầu vào đống cứt và ngậm đầy miệng rồi trốn tránh không dám há miệng tranh đấu cho dân tộc...

-- xin chao moi nguoi (hacphong86@yahoo.com), February 25, 2005.


Moderation questions? read the FAQ